Cảm nhận được đôi bàn tay quái quỷ kia của Lạc Tu Minh kêu chọc mình Diễm An An nhanh chóng đưa đôi cách nhỏ nhắn của cô ra dùng hết sức lực bình sinh của mình mà siết chặt lấy cơ thể hắn.
Khóe miệng nhỏ của Diễm An An muốn thoát ra khỏi sự gậm nhấm của hắn như thật sự không nổi, thân thể Diễm An An siết chặt trong căn phòng chỉ nghe thấy tiếng thở dốc kèm theo âm thanh nước .
” Rốc..rách…”
Tiếng nước chạy từ trong nơi tư mật của Diễm An An trào ra va chạm với ngón tay to lớn của hắn, chỉ sau vài hơi thở vòng tay nhỏ của Diễm An An siết chặt lấy chiếc cỗ Lạc Tu Minh phía dưới thân lại co giật dữ dội hơn lần trước. Chợt dòng nước như thác lũ từ trong nơi tư mật của Diễm An An trào ra làm ước bàn tay to lớn của hắn và cả một tấm grad giường.
Thân thể Diễm An An mềm nhũng như bùn nhão chẳng còn chút sức lực mà nằm tại một góc khuôn mặt có chút khó coi, chỉ sau vài phút mà cái tên kia làm cho cô dễ chịu đến hai lần nếu hắn còn muốn làm nữa không biết xong việc sẽ bao nhiêu lần đây.
Đương nhiên nếu Lạc Tu Minh không đánh hay làm cô tổn thương thì những chuyện như thế này Diễm An An thấy rất bình thường không hề phản cảm hay chán ghét hắn.
Thấy vẽ mặt dễ chịu này của Diễm An An trong lòng Lạc Tu Minh có một tia đắc ý không thèm che dấu, hắn duy chuyển cái đầu lên hôn nhẹ vào cánh môi mềm mại của Diễm An An ôn nhu nói.
” Em thật nhiều nước, hay để anh nếm thử có được không ?”
” Ầm… Ầm…”
Đầu óc Diễm An An như muốn nổ tung vì những lời nói điên cuồng hay của hắn sắc mặt cô quái lại kèm theo đó là cơn ái ngại không thể nào che dấu nổi.
Diễm An An vội đưa đôi bàn tay mềm mại ấy xuống che đi nước tư mật đang ẩm ướt của mình rồi thủ thỉ nói.
” Anh..anh định làm cái gì ? Hay là anh cho nó vào đi đừng làm như thế nữa.”