“…”
Dường như Hoắc Tuấn cũng có chút bất ngờ, tầm mắt từ ngoài cửa sổ chuyển lại đây.
Tần Khả rủ mắt, cười nhạt.
“Đúng vậy, Đại học A, khoa kinh doanh.”
“……!”
Trên bàn rơi vào không khí yên lặng.
Bốn người bọn họ đều lớn hơn Tần Khả tới mấy tuổi, nhưng cả một đường tiếp xúc với Tần Khả đều như bạn cùng lứa tuổi, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì trình độ học vấn của Tần Khả.
Đại học A là một trong những trường đại học lợi hại nhất cả nước, đối với chất lượng sinh viên mà nói, thì sinh viên trong trường còn lợi hại hơn nghiên cứu sinh rất nhiều —— Đừng nói là khoa chính quy của Đại học A, mặc dù bốn người họ có là nghiên cứu sinh thì cũng không thể thi vào được Đại học A.
Mà dù cho không phải sinh viên Đại học A, thì bọn họ cũng biết rất rõ, khoa kinh doanh của Đại học A chính là con át chủ bài, vào khoa chính quy của Đại học A đã khó khăn, vậy người trước mặt vẫn luôn tự xưng là tiểu bạch kiểm này…
Tức khắc vẻ mặt mấy người họ đều như vừa nuốt phải ruồi.
Nhận ra mình lại trở thành tiêu điểm Hoắc Tuấn im lặng mấy giây, “Lừa vào.”
Mọi người: “………” 750 điểm có thể lừa thêm 75 điểm hay lừa thêm 700 điểm hả? Có quỷ mới tin anh!
Hiển nhiên Hoắc Tuấn cũng cảm thấy cách nói này của mình không hề có sức thuyết phục, lại im lặng vài giây, quăng nồi về ——
“Chủ yếu vẫn là Tần Tần dạy giỏi.”
Mọi người: “?”
Hoắc Tuấn bình tĩnh thản nhiên lại thuần thục, “À, mấy người không biết sao,” Vẻ mặt kinh ngạc này trông hết sức qua loa lấy lệ, “Năm lớp mười một Tần Tần thi được giải nhất, là học sinh được cử đi học Đại học A.”
“?!”
Ánh mắt đồng loạt xoay qua chỗ khác.
Thành công dời đi mục tiêu.
Tần Khả bất đắc dĩ nhìn Hoắc Tuấn.
“Hai người… Cũng lợi hại thật đấy.” Đáy mắt Lữ Ý Nùng lướt qua tia ghen ghét.
Nữ sinh còn lại bên cạnh cô ta lại vui vẻ khen ngợi: “Quả nhiên, thiên tài chỉ yêu đương với thiên tài nhỉ? Về sau nếu hai người kết hôn, đứa bé sinh ra có phải sẽ có được chỉ số thông minh rất cao không?”
Hoắc Tuấn nghe vậy thì nhíu mày.
“Không cần em bé.”
Lần này ngay cả Tần Khả cũng bất ngờ, bởi vì cô nghe rất rõ —— lời này nửa ý đùa giỡn cũng không có, cả ngày hôm nay giọng điệu của người nọ cũng chưa từng nghiêm túc như vậy.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía đối diện.
Mà bên cạnh, Lữ Ý Nùng đã thay cô hỏi: “Vì sao chứ, em bé rất đáng yêu mà?”
“Nhưng ai yêu?” Mặt Hoắc Tuấn không thay đổi lạnh nhạt liếc nhìn cô ta, ánh mắt lại nhìn đến trên người Tần Khả, “Tần Tần nhà tôi chỉ yêu tôi là đủ rồi.”
“… Ui, hai ngươi buồn nôn quá đi.”
Hai nữ sinh trên bàn cười rộ lên, nhưng Tần Khả lại chỉ muốn che mắt thở dài.
——
Bọn họ đều cho rằng Hoắc Tuấn đang nói lời âu yếm, nhưn trên bàn chỉ có một mình Tần Khả hiểu rõ anh nhất mới biết được cái dục vọng chiếm hữu đến biến thái kia của Hoắc Tuấn đang dấy lên, lời này của anh tuyệt đối nghiêm túc không thể nghiêm túc hơn.
Hải đảo này chính là nơi du lịch nổi tiếng, mùa hè là mùa cao điểm, mỗi đêm trên bãi biến đều tổ chức tiệc lửa trại.
Đêm nay cũng không ngoại lệ.
Bữa tối vừa trôi qua, Tần Khả đã nhận được liên hoàn call nhiệt tình của Lữ Ý Nũng, mời bọn họ cùng đi xuống lầu tham gia tiệc lửa trại.
Tần Khả cố ý cự tuyệt, lấy đủ loại cớ “Muốn nghỉ ngơi” không dưới năm lần, nhưng mà da mặt của Lữ Ý Nùng cũng đủ rắn chắc, dường như trừ trực tiếp trở mặt ra, thì cũng không để lại cho Tần Khả một con đường sống nào.
Cứ thế giằng co cả buổi, cuối cùng Lữ Ý Nùng trực tiếp tìm đến ngoài cửa phòng của bọn họ ở tầng này.
Tần Khả khóc không ra nước mắt, quỳ gối bên mép giường, giơ di động cho Hoắc Tuấn xem.
“Anh cho cô ta số phòng?”
“Anh đoán là cô ta ra trước quầy hỏi.” Hoắc Tuấn nhìn lướt qua, khóe môi khẽ nhếch lên, “Sau khi xuống xe, lại cùng nhau ăn tiệc đứng, cô ta chỉ cần lấy cớ là bạn của chúng ta, thì quầy lễ tân sẽ giúp chuyện này.”
Tần Khả còn định nói gì đó, thì cửa phòng bên ngoài đã vang lên tiếng chuông cửa.
Tần Khả: “…”
Tần Khả: “Có lẽ là bọn họ lên đây.”
Hoắc Tuấn nhướng mày, “Thật sự không muốn đi xuống?”
“Ừ.” Tần Khả bực bội bò lên trên giường.
Hoắc Tuấn bật cười, “Vậy anh có cách.”
“…”
Tần Khả uể oải nhìn anh, mấy giây sau, hơi cảnh giác, “Anh cười như vậy, làm em rất nghi ngờ cái cách này của anh đấy.”
Hoắc Tuấn cũng quỳ một gối lên trên giường, dán đến trước mặt cô, cười như không cười mà rủ mắt xuống.
“Ừm, anh đây nói cho bọn họ, chiều nay chơi quá high rồi, em xuống giường không nổi, cho nên không thể đi tham gia cái lửa trại kia —— thế nào?”
Tần Khả: “………”
Trong vòng hai đến ba giây, vệt hồng lan lên tới lỗ tai của Tần Khả.
“Hoắc Tuấn anh có còn biết xấu hổ không.”
Nói xong cô liền thẹn quá hóa giận mà nhảy xuống giường, chạy nhanh ra chỗ tiếng chuông cửa.
Đối mặt với căn phòng trống vài giây, Hoắc Tuấn khẽ hừ một tiếng, vừa buồn cười lại vừa tiếc nuối mà ngồi trở lại.
So với việc dùng cái lý do có thể khiến cho mình thẹn đến nỗi không còn mặt mũi gặp người khác, thì Tần Khả vẫn là lựa chọn đi xuống dưới lầu.
Hoắc Tuấn đương nhiên cũng bụng làm dạ chịu mà theo ra ngoài.
“Tiểu Khả, tớ nghe quầy lễ tân nói các cậu ở phòng tổng thống, cả đêm cũng phải tới mấy vạn, các cậu thật quá xa xỉ!”
“…”
Tần Khả cảm thấy đầu hơi đau.
Cái vị xa xỉ nhất ở bên cạnh vẫn bình tĩnh nói hươu nói vượn: “Tần Tần tiêu tiền, tôi phụ trách làm tiểu bạch kiểm.”
“.”
Hiện tại đối với mấy lời nói vớ vẩn này Tần Khả đã có thể gặp biến không sợ.
Tia ghen ghét nồng đậm lướt qua đáy mắt Lữ Ý Nùng, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười tươi như hoa, “Ôi trời, trước đó cũng nhìn không ra nha, thì ra Tiểu Khả chính là bạch phú mỹ trâu bò vậy à!”
Tần Khả vẫn giữ nụ cười mỉm.
Cả một đường như đi vào cõi thần tiên, cuối cùng một hàng sáu người cũng đi xuống tới dưới lầu.
Tiệc lửa trại rất náo nhiệt.
Giẫm lên trên bờ cát mềm mại, một đám người nơi xứ lạ không quen biết lẫn nhau đều mặc trang phục lộng lẫy, vừa múa vừa hát tưng bừng.
“Bọn mình cũng đến đó đi! Nhớ là nam nữ phải cách nhau nha, như vậy mới thú vị chứ!”
Lữ Ý Nùng nói xong, một bàn tay kéo bạn trai mình, một cái tay khác rất tự nhiên định duỗi sang phía Hoắc Tuấn.
Khóe mắt Tần Khả liếc thấy, nhíu mày, há mồm muốn nói, đột nhiên thấy Hoắc Tuấn nâng cái tay kia lên, sờ lên trên cằm cô, ngón trỏ nâng lên, ánh mắt còn rất hung dữ.
“Không được nắm tay người đàn ông khác —— nhìn cũng không được.”
Tần Khả ngẩn ra, sau đó thì không khỏi buồn cười.
Cô cười vỗ nhẹ tay Hoắc Tuấn, “Được, không nắm.”
Nói xong, Tần Khả quay đầu nhìn sang bên cạnh, một cái tay khác nắm lấy không khí Lữ Ý Nùng cố gắng che giấu vẻ xấu hổ của mình, gượng cười với cô: “Tiểu Khả, hai người đừng câu nệ vậy mà, chỉ giỡn chơi ——”
“Ngại quá, bọn tôi không thích chơi như vậy.”
Cô gái nhỏ mỉm cười, nhưng vào giờ khắc này giọng nói và ánh mắt của cô lại giống như ánh trăng sáng trên bầu trời kia.
Trong sáng lại lạnh lẽo.
Lần đầu tiên Lữ Ý Nùng thấy phản ứng này của Tần Khả, không khỏi sửng sốt, ngay sau đó thì gượng cười: “Haizz, không chơi thì không chơi, mọi người chỉ vui đùa chút thôi mà, cậu đừng vì một chuyện nhỏ như vậy mà tức giận nhé.”
“Chút chuyện nhỏ này, đương nhiên tôi sẽ không để bụng.”
Tần Khả chỉ ngón tay, cười nhạt.
“Các cậu cứ chơi vui vẻ, bọn tôi qua bên kia ngồi xem là được.”
Nói xong, Tần Khả không để cho đối phương có cơ hội lên tiếng, cô duỗi tay nắm chặt lấy tay Hoắc Tuấn, quay đầu đi sang một nơi ít người.
Vẻ mặt Lữ Ý Nùng cứng đờ đứng tại chỗ, dường như rất không cam lòng, dùng sức trừng mắt nhìn bóng lưng hai người.
“Được rồi Ý Nùng, nếu họ không muốn tham gia, thì cậu cũng đừng cố ép.”
Nữ sinh cùng trường với Lữ Ý Nùng nhịn không được đi tới, mở miệng nói.
Lữ Ý Nùng thu lại tia ghen ghét dưới đáy mắt, ra vẻ tủi thân, “Rõ ràng tớ có ý tốt muốn mời bọn họ, cậu có nhìn thấy thái độ của Tần Khả đối với tớ không? Cô ấy thật quá…”
Nữ sinh kia hơi hé miệng, dường như muốn nói gì, những vẫn nuốt vào, sửa lời: “Vậy mặc kệ bọn họ, bọn mình đi ra đó chơi đi.”
“……”
Lữ Ý Nùng vẫn không cam lòng nhìn theo.
Lửa trại sáng rực giữa màn đêm, chiếu lên hình dáng trổ mã mặc áo sơ mi trắng đang xa dần, tầm nhìn bị pha tạp với đủ loại màu trắng sặc sỡ, chỉ còn lại bóng dáng trong trẻo lạnh lùng kia.
Nếu cô ta cũng có được…
Lữ Ý Nùng giậm chân, tức giận xoay người, “Đi thôi đi thôi.”
Tiệc lửa trại long trọng lại náo nhiệt, đi đến chỗ nào cũng không tránh khỏi những tiếng vui cười rộn rã kia.
Tần Khả và Hoắc Tuấn tay nắm tay, sóng vai giẫm lên trên bãi cát, vòng qua những người xa lạ với muôn hình muôn vẻ, dạo một vòng lại một vòng.
Cho đến khi miệng khô lưỡi khô, Hoắc Tuấn liếc mắt nhìn sang cửa hàng tiện lợi ở góc nghiêng đối diện bãi biển.
“Anh đi mua hai chai nước.”
“Em đi với anh?”
“Không cần. Em ngồi nghỉ ở đây một lát đi, anh sẽ trở lại ngay.”
“Ừm.”
Tần Khả gật đầu, nhìn theo bóng người Hoắc Tuấn đang bước xa.
Ánh đèn ở cửa hàng tiện lợi sáng rực, cùng với tiệc lửa trại sau cửa giống như hai thế giới.
Lấy chai nước Tần Khả hay uống nhất, Hoắc Tuấn đến quầy thu ngân tính tiền, lúc xoay người đi ra. Anh vừa định quay lại, thì một bóng người ngăn trước mặt anh.
Lữ Ý Nùng.
Thấy là cô ta, đáy mắt Hoắc Tuấn lướt qua tia lạnh nhạt lại tàn bạo không kiên nhẫn.
Lười phải nói nhiều hơn một chữ, anh nghiêng người vòng qua.
“Đừng vội đi mà.” Lữ Ý Nùng vừa cười vừa chắn trước mặt anh.
Mặt mày Hoắc Tuấn lạnh nhạt, “Có việc?”
Tròng mắt Lữ Ý Nùng xoay chuyển, tựa như đang suy tư, mấy giây sau cô ta dứt khoát nói thẳng ——
“Anh thật sự là tiểu bạch kiểm mà Tần Khả bao nuôi à?”
“…”
Hoắc Tuấn hờ hững liếc cô ta, “Liên quan rắm gì tới cô.”
Sắc mặt Lữ Ý Nùng biến đổi.
Thấy người này lại muốn đi, cô ta không hề suy nghĩ, lập tức duỗi tay kéo cổ tay nam sinh ——
“Cô ta cho anh bao nhiêu tiền, em cũng có thể cho anh nhiều hơn!”
Hoắc Tuấn hất ra, cảm xúc thô bạo tức giận chìm nổi trong đáy mắt anh, cuối cùng vặn lại thành một tia chán ghét trào phúng.
“Cô có thể ra bao nhiêu?”
Lữ Ý Nùng sửng sốt, ngay sau đó thì tươi cười càng sáng lạn, vô cùng đắc ý.
“Anh theo em một đêm, em cho anh một vạn[1].”
“… Một vạn?”
Hoắc Tuấn lạnh lùng cười, đáy mắt dữ tợn trào phúng.
Anh nhíu mi, kiềm chế vẻ không kiên nhẫn từ túi quần lấy ra một xấp danh thiếp, tùy tay rút một tấm.
“Gọi điện thoại cho người này.”
“Đây là cái ——”
“Tôi cho cô mười vạn, cô mau cút xa chút cho ông.”
Nói xong, Hoắc Tuấn ném tấm danh thiếp màu đen, rồi xoay người rời đi.
“……”
Lữ Ý Nùng tức giận đến nỗi sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
Đứng tại chỗ mấy giây, cuối cùng cô ta vẫn chậm rãi cúi người xuống, nhặt tấm danh thiếp lên.
Mặt trên chỉ có ba chữ nhỏ được mạ vàng.
Chỉ là tên công ty đó, cùng với chữ “Trợ lý chủ tịch” phía sau, khiến cho đồng tử Lữ Ý Nùng co rụt lại.
Hoắc thị…
Đó là công ty lớn không phải người thường nào cũng dám mơ tưởng tới.
Nhưng sao người này lại có danh thiếp trợ lý chủ tịch Hoắc thị, lại còn dễ dàng để cho cô ta gọi…
Đây là bạn trai của tôi, anh ấy họ Hoắc.
“——!!”
Trên bờ cát trước cửa hàng tiện lợi, một cô gãi đột nhiên sợ hãi hét một tiếng. Dưới ánh mắt mờ mịt của mọi người, cô ta che miệng ngồi bệt xuống đất.
Bên kia.
“Gặp phải người ta?”
Tần Khả nhận lấy chai nước Hoắc Tuấn đưa tới, nhẹ giọng hỏi.
“Ừ.” Hoắc Tuấn xoa tóc mái rủ trên trán, đáy mắt lướt qua tia không kiên nhẫn, “… Đã giải quyết, đi thôi.”
Tần Khả suy nghĩ, cười gật đầu, “Được. Bọn mình đi bên kia.”
“Ừ.”
Tần Khả và Hoắc Tuấn sóng vai đi qua từng đoàn người, bọn họ vốn định tìm một nơi không có ai, nhưng mà bãi biển này to như vậy, khắp nơi đều rộn ràng huyên náo. Đi tới đi lui, bọn họ càng ngày càng tới gần tuyến giáp giữa bờ cát và nước biển.
Đứng trước nơi nước biển có thể nhào tới mũi chân, Tần Khả và Hoắc Tuấn dừng lại.
“Không bằng bọn mình… Ngồi ở đây một lát nhé?”
Cô quay đầu lại, trưng cầu ý kiến của người sau lưng. Mà giờ phút này, mượn ánh trăng cùng với đèn đuốc cách đó không xa, đối diện với cô là một đôi mắt đen nhánh.
Thì ra người sau lưng vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng từ đầu đến cuối đều đang nhìn cô.
“… Ngồi đi.”
Hoắc Tuấn hoàn hồn, dứt khoát ngồi lên trên bờ cát.
Tần Khả chuẩn bị ngồi xuống bên cạnh anh, lại bị Hoắc Tuấn nắm chặt ngón tay kéo xuống.
Cô không hề phòng bị, trọng tâm mất thăng bằng, khẽ hô một tiếng liền ngã vào trong ngực Hoắc Tuấn.
Hoắc Tuấn là người khởi xướng, đương nhiên đã có chuẩn bị từ sớm, anh trở tay, lập tức ôm người vào trong ngực mình.
Chân Tần Khả đặt giữa bờ cát và mắt cá chân thon dài của nam sinh, mà ở sau lưng, người nọ đã ôm cô vào trong lồng ngực.
Hơi thở ấm áp hòa vào trong gió biển, thấp giọng cười một tiếng, thổi vào bên tai Tần Khả.
“… Ngồi ở đây.”
Tần Khả bình tĩnh trở lại, nhíu mày, có chút bất đắc dĩ nhưng lại càng dung túng.
“Anh thế này gọi là tiền trảm hậu tấu.”
“Vậy tiền trảm hậu tấu.” Tiếng cười bên tai càng trầm thấp.
Tần Khả bất đắc dĩ. Cô nâng mắt.
Ngay trước mắt, những ngôi sao rực rỡ nhuộm đầy cả biển đêm mênh mông. Cuối chân trời có những ngọn núi xanh đen, ánh trăng tròn trong trẻo nhô lên giữa những ngọn núi, chiếu thành một đường sáng dưới mặt biển, kéo dài đến trước mũi chân của cô.
Trong gió biển, Tần Khả khẽ co vai lại.
“Lạnh không?”
Người sau lưng nhíu mày hỏi, cánh tay vòng qua trước người cô ôm càng ngày càng chặt.
Tần Khả thả lỏng thân thể, lắc đầu.
Sau mấy giây im lặng, cô cười khẽ, “Chỉ là đột nhiên cảm thấy, giống như rơi vào trong biển. Sợ sóng lật lại… Mà em thì không giỏi bơi lội.”
Hoắc Tuấn dán bên tai cô, giọng nói đè tới mức trầm thấp, dưới ánh trăng lại vô cùng dịu dàng như muốn đi vào lòng người: “Không phải có anh ở đây à?”
Tần Khả cố ý chọc anh, đùa giỡn hỏi: “Coi như anh có là Michael Phelps[2], thì mang theo một người bơi trong nước biển phải xa bao nhiêu?”
Hoắc Tuấn cười khẽ.
“Dù cho anh không thể cứu em, thì ít nhất có thể chết đi cùng em?”
“…” Tần Khả ngơ ngẩn.
“Cho nên em đừng sợ, Tần Tần.”
Hoắc Tuấn vẫn cười khàn, nhẹ nhàng hôn lên má cô, “Cho dù sóng biển có cuốn em vào biển sâu, thì anh cũng sẽ ở bên cạnh em.”
“Thiên đường, địa ngục, hoặc là hai bàn tay trắng, sẽ không tỉnh lại hay hôn mê… Bất luận là ở đâu anh đều ở bên em. Tần Tần, anh vĩnh viễn sẽ không bỏ em một mình.”
Tần Khả ngẩn ra một lúc lâu, mới chậm rãi hoàn hồn.
Cô nâng tay lên, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay Hoắc Tuấn đang vòng qua người mình, dán gò má lên.
“Được.”
“Em cũng vĩnh viễn sẽ không bỏ anh, Hoắc Tuấn.”
Chú thích:
[1]Một vạn = 33.171.689,33VNDMichael Phelps[2]: Là một vận động viên bơi lội chuyên nghiệp người Mỹ và anh là một trong những vận động viên vĩ đại nhất Olympic