– Ừ.
Chỉ một lời lạnh lùng từ Zane cũng đủ để Kaylin đoán được có lẽ Finnegan làm sai gì để Zane phải phạt rồi. Cô chăm chú nhìn về phía Finnegan, nhìn thật kĩ để xem anh có bị thương ở đâu không nhưng nhìn mãi thì chỉ thấy có vết bầm trên mắt. Cái này thì cô cũng không rõ nên không dám đoán điều gì.
Nhưng còn đang nhìn thì tiếng đập bàn lớn làm cô giật nảy mình. Khi quay lại nhìn ánh mắt đang cảnh cáo chiếu xuống người cô khiến Kaylin lập tức thu người lại chỉ ngoan ngoãn để ngồi ăn sáng.
Tới khi mọi người dùng bữa xong, Kaylin thì vẫn ở lại dọn bàn ăn còn Zane thì đi lên phòng, có lẽ là anh đi nằm nghỉ. Về phần Finnegan và cả Dashiell, hai người đi ra ngoàid sân còn đang nói về việc gì đó. Đến gần hơn mới có thể biết được cậu trai trẻ Finnegan kia đang than vãn về việc sắp mệt đứt hơi đến nơi rồi.
Đi gần với Finnegan, Dashiell vỗ lưng anh còn nói khích lệ:
– Tôi biết cậu sẽ sống sót qua lần này. Mà nếu không qua được thì tôi với Davin cũng sẽ chuẩn bị sẵn “quà” để anh xuống dưới đó gặp lại tổ tiên của mình được đầy đủ tiện nghi.
Chỉ vừa mới nghe lời đầy sự khích lệ đến từ Dashiell, Finnegan liền đẩy Dashiell ra còn chửi thề:
– Mẹ kiếp, cậu cũng hay thật đấy. Nếu khi đó người nhận làm bạn trai của Kaylin là cậu thì thử hỏi bây giờ cậu có dám cười như này không?
– Nhưng rất đáng tiếc, người đó là cậu, không phải tôi.
Vẻ mặt Dashiell khi này còn vừa cười vừa nói. Đúng hơn là đang cười trên nỗi đau của người khác.
Finnegan đã tức bực trong người, giờ còn bị thằng bạn chọc tức mà chỉ biết vùng vằng lái xe đi thực hiện công việc Zane đã giao phó. Bởi vì tức giận bây giờ cũng không thể giúp anh hết bị Zane “ưu ái” cho được. Tốt nhất là nên hoàn thành sớm việc này không sẽ còn mệt hơn bây giờ.
…
Mấy ngày sau đó, Kaylin càng nhìn càng thấy Finnegan gầy đi rất nhiều. Nhìn anh còn phờ phạc không có chút sức sống nào, còn Dashiell thì chỉ đứng sau lưng anh để cười. Cứ có cảm giác dạo gần đây Finnegan phải làm rất nhiều việc vậy. Có nhiều khi cô định hỏi anh thì toàn bị Zane bắt làm hết việc này đến việc nọ, đến nỗi cô cũng quên mất nên hỏi Finnegan điều gì.
Buổi tối khi Zane đang ngồi ở sofa trong phòng ngủ để làm việc cùng với cái laptop thì Kaylin lại đi lau chùi mấy kệ tủ rồi tấm kính lớn ở trong phòng. Nhưng dù cô có làm nhiều việc như vậy thì Zane cũng chưa làm xong việc.
Nằm trên giường vẫn mãi không thể ngủ được, bởi vì ánh đền của phòng quá sáng khiến cô dù chùm chăn vẫn thấy sáng. Đáng lẽ nên tắt một lớp bóng đèn đi, để lại bóng đèn ẩn thì tốt. Nhưng vì cô sợ Zane không đủ ánh sáng để làm việc nên cô đành để vậy.
Vì ngủ không được, đầu óc cô lại ngơ ngẩn nghĩ nhiều điều. Chợt nhớ lại việc Vinson khi ở Pháp có nói với cô, vậy là liền bật dậy để nhón bước chân tới chỗ của Zane.
Đứng bên cạnh anh, định nói với anh nhưng lúc nào cũng thấy anh đang chăm chú đến công việc khiến cô không dám làm phiền anh. Cứ đứng đó ấp úng định vỗ vai anh nhưng rồi lại không dám. Cho tới khi Zane dừng tay trên bàn phím, nhìn về phía cô thì khi này cô mới dám bảo anh:
“Ông Vinson nói…”
– Cô cảm thấy tôi có thời gian với những việc của ông ta và cô à?
Còn chưa để Kaylin kịp nói hết thì anh đã chặn lại. Khiến cánh tay Kaylin lơ lửng trên không, hơi ngập ngừng rồi buông thõng xuống.
Cô chỉ định nói về việc Vinson nói rằng sắc tố da của anh kém, nên đi kiểm tra tổng thể thì tốt hơn. Nhưng vừa đối diện với Zane, còn vừa nghe anh nói như vậy thì Kaylin lại không dám làm gì nữa. Vốn dĩ đứng gần anh như vậy đã khiến cô hồi hộp lắm rồi, để giờ thì không dám thưa gửi với anh điều gì nữa.
Lập tức quay lại giường nằm im thin thít. Đến tận khi Zane làm xong rồi thì Kaylin cũng ngủ lúc nào không hay. Có điều tướng ngủ của cô có hơi giống mấy đứa trẻ nhỏ một chút, không cần biết xã hội đang diễn ra thế nào, cuộc sống ra sao thì bây giờ vẫn ngủ không quan tâm điều gì. Hơn thế là việc cô ngủ rất ngoan, hầu như không lật mình quá nhiều. Có hôm còn không có lần nào. Cho dù việc Zane ôm cô hay coi cô là gối ôm mà siết chặt ra sao thì cô vẫn nhắm mắt nằm yên. Có lẽ cũng là do một phần cô đã quen với việc này rồi.