“Em… không thể về Việt Nam để cổ vũ cho anh được. Em xin lỗi. Ngày hôm đó em có lịch tham gia thuyết trình.”
Hạ Vy dự tính sẽ về nước xem liveshow JK9 để cổ vũ cho Thiên Minh nhưng không ngờ trường của cô bất ngờ đổi lịch học do giảng viên có lịch đi công tác ở nước ngoài. Lúc trước, cô không dám nói với Thiên Minh về kế hoạch này nhưng khi biết nó chẳng thể diễn ra Hạ Vy vẫn rất buồn. Vì cô và Hải Phong mà Thiên Minh phải lùi ngày tổ chức liveshow kỷ niệm chín năm ca hát. Hiện giờ, cô lại vì lịch học của bản thân mà chẳng thể có mặt cùng anh.
Hạ Vy không kìm nén nổi cảm xúc, những giọt nước mắt cứ đua nhau lăn dài trên má.
Thiên Minh đưa tay lau đi những giọt nước mắt của Hạ Vy:
“Không sao mà. Anh cho phép em vắng mặt lần này. Năm sau, năm sau nữa… khi em đã trở thành vợ anh rồi thì cấm em bỏ anh một mình như vậy. Anh không thích người ta tung tin đồn vợ chồng ca sĩ JK cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt đâu.”
Hạ Vy nhoẻn miệng cười:
“Em hứa lần sau sẽ có mặt, không những thế em còn tài trợ trang sức cho ca sĩ chính nữa kìa.”
Thiên Minh khẽ ồ lên một tiếng:
“Hào phóng như vậy sao? Đừng tưởng anh không biết em và Hải Phong muốn mượn tay anh quảng bá hàng trang sức cho HPJ.”
Hạ Vy tủm tỉm cười:
“Anh Hải Phong thì em không biết nhưng em thì thật lòng mà. Chồng em đẹp thì em cũng được thơm lây.”
Thiên Minh điểm nhẹ vào trán của Hạ Vy:
“Dẻo mỏ.”
Hạ Vy vươn tay ôm lấy cổ Thiên Minh rồi nói:
“Bây giờ mới biết là quá muộn.”
Thiên Minh nhoẻn miệng cười, cúi người hôn lên môi Hạ Vy:
“Em có nhớ lần anh bấm lỗ tai cho em không?”
Hạ Vy khẽ gật đầu. Tất nhiên là cô nhớ rõ bản thân đã sợ hãi tới mức ngất đi, báo hại Thiên Minh được một phen hoảng loạn.
“Tại sao anh lại nhắc tới chuyện này?”
Thiên Minh thì thầm:
“Anh phát hiện Hạ Vy nhà ta chỉ sợ những món đồ bằng kim loại thôi.”
Hạ Vy ngước nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu:
“Ý anh là sao?”
Thiên Minh nhăn nhăn nhở nhở:
“Em sợ bấm lỗ tai vì súng bắn đạn bằng kim loại, em sợ xăm lên mình vì mấy mũi kim gây đau.”
Nói xong, anh tiếp lời:
“Nhưng mà… em lại không sợ anh đúng không?”
Hạ Vy nghe mấy lời này liền đỏ bừng hai má. Cô đánh mạnh vào người Thiên Minh:
“Bậy bạ.”
Thiên Minh mỉm cười:
“Phải rồi. Anh có nhận mình trong sáng bao giờ đâu.”
Dứt lời, anh cúi người, hôn lên môi Hạ Vy:
“Em có biết hai người đột nhiên tỉnh giấc giữa đêm phải làm sao để ngủ tiếp không?”
Không đợi cho Hạ Vy trả lời, Thiên Minh liền nói:
“Chính là tích cực vận động.”