Tô Tuyết Nhi nghe xong, lập tức thả lỏng tâm trạng.
Thật hay quá, hai vị trưởng bối vẫn chưa chết.
Trong lòng Tô Tuyết Nhi cảm kích không ngừng, chân thành nói: “Cảm ơn hai người đã cứu giúp, tôi sẽ nhớ kỹ ân tình này.”
Cô nói xong, nhưng chẳng thấy đối phương có bất kỳ hồi đáp nào.
Anh chàng đeo kính râm chải kiểu đầu big hair nhìn đăm đăm vào chú hề và bóng người màu đen ở trước mặt, không động đậy. Còn cô gái xinh đẹp tóc dài màu lửa đỏ kia thì bước tới từng bước một, liên tục đánh giá Tô Tuyết Nhi từ trên xuống dưới.
Giọng nói thì thầm của người thiếu nữ kia đến bay theo cơn gió nhẹ.
“Ngực to một tí… Còn lại chả có gì đặc biệt hơn người khác…”
Câu, câu này có ý gì… Tô Tuyết Nhi cảm thấy não mình nhanh chóng teo lại. Cô nhìn đối phương, vẫn luôn cảm thấy cô gái này nhìn rất quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra.
Lúc này, thiếu nữ nọ trừng lớn mắt, nhìn cô nói: “Đồ đầu bò, ngay từ đầu dùng luông linh lực giai đoạn ba thì tôi đâu cần phải ra tấy.”
Tô Tuyết Nhi rất biết ơn vì đối phương đã ra tay cứu giúp, nhưng miệng không kìm được nói: “Vậy là giết người!” Nói xong cô mới thấy hối hận. Người ta cứu mình, sao mình có thể nói chuyện như vậy.
Tô Tuyết Nhi thầm hối hận, đang muốn mở miệng nói lại thì thấy thiếu nữ tóc đỏ bỗng đưa tay vỗ trán, thở dài nói: “Vì cô do dự nên hắn ta mới tránh được vết thương chí mạng ngay tim… Sao Hạc Chưởng lại thức tỉnh trên người cô chứ, đúng là thất bại mà!”
Thiếu nữ tóc đỏ nhỏ giọng cằn nhằn nói: “Trong chiến đấu mà còn nương tay, ngu như vậy mà Cố Thanh Sơn cũng thích? Haiza, thật là…”
Tai của Tô Tuyết Nhi lập tức dựng thẳng lên, những lời nói trước đó bị cô lờ đi hết.
“Ai? Cô đang muốn nói gì? Đang nói đến Cố Thanh Sơn à? Sao cô lại biết hắn?” Tô Tuyết Nhi ríu ra ríu rít hỏi.
Bầu không khí chiến đấu thoáng cái đã tiêu tán.
Đúng rồi!
Tô Tuyết Nhi sực nhớ ra thân phận của người kia.
“Cô là trưởng công chúa Anna của Thánh quốc!”
Cô gái tóc đỏ xinh đẹp nhún vai, nói: “Là ta, không sai.”
“Ớ! Sao cô quen với Cố Thanh Sơn được?” Tô Tuyết Nhi ép sát không buông.
Anna nghĩ ngợi một giây, bỗng nhiên nở một nụ cười không có ý tốt, nói với vẻ dịu dàng: “Anh ta à, anh ta là người tình của bổn công chúa.”
“Hả! Cô nói gì!” Tô Tuyết Nhi hét lớn, vô số tâm tình bùng nổ ra cùng một lúc, ngay cả chuyện mình đang ở đâu cũng quên mất. Cơ thể cô bộc phát ra luồng gió tỏa ánh sáng xanh, những ánh sáng này tụ lại một chỗ, trực tiếp phá tan trói buộc của chú hề.
Vệt xanh kia xông lên trời cao, bùng lên tiếng nổ như thác nước.
“Không đâu, không đâu…” Tô Tuyết Nhi bất giác lẩm bẩm.
Từng vết nứt hư ảo tối om đột nhiên xuất hiện, từ từ tụ lại, hình thành một hang động đen tối khủng khiếp. Một cơn gió mạnh thổi ra từ trong động tối, vây tròn quanh người Tô Tuyết Nhi, rít lên.
Những người ở đây đứng nhìn ngần người. Mọi người đều không phải tay mơ, vừa nhìn đã biết chuyện gì xảy ra.
… Đây rõ ràng chính là đột phá ngay giữa trận chiến!
Sao vậy được, đây đâu phải phim truyền hình!
“Không sai đâu, đây là Phong Linh giai đoạn bốn, Cương Phong Loạn Lưu.” Chú hề đặt mông ngồi phịch xuống đất, lầm bầm nói: “Chưa kể có Liệt Diễm Tử Thần là Anna Medici ở đây nữa…”
Bóng người màu đen đứng cạnh hắn ta rên rỉ: “Chó chết, tôi muốn biết là ai đã nhận nhiệm vụ này, dù là trưởng lão của câu lạc bộ, tôi cũng phải giết hắn!”
Bên kia, Phùng Hoắc Đức hết nhìn Tô Tuyết Nhi rồi nhìn sang Anna, mặt lộ vẻ sùng bái.
Gã đến bên cạnh Anna, nhỏ giọng nói: “Điện hạ, miệng của người công nhận độc thật đấy, chỉ quăng ra một câu thôi là đã đánh sụp tâm tình của cô ấy rồi.”
Anna kinh ngạc nhìn Tô Tuyết Nhi, mắt lộ vẻ phức tạp. Cô hơi mất mát nói: “Phiền thật, đây là tình yêu thực sự.”
Một giây sau, Anna biến sắc, đột nhiên biến mất.
Bốp!
Thân hình của cô xuất hiện ngay đằng sau Tô Tuyết Nhi, vung tay chém vào cổ đối phương.
Tô Tuyết Nhi vốn đang trong trạng thái bị sương mù bao bọc, hứng một đòn nghiêm trọng này lập tức hôn mê, cũng vì thế mà hang động đen tối trôi lơ lửng trước mắt cô, cùng với toàn bộ dị tượng từ nãy đến giờ đều biến mất.
Người Tô Tuyết Nhi mềm nhũn, té nhào ra đất.
“Hoắc Đức, bảo vệ cô ấy.” Anna vừa nói vừa đưa một tay đỡ lấy người đối phương, rồi ném ra đằng sau cho Phùng Hoắc Đức.
“Vâng.” Bóng đen lập tức đứng dậy, bao quanh lấy thiếu nữ. Chỉ nháy mắt sau, thiếu nữ lập tức mất tăm.
Lúc này, Anna mới thoáng thả lỏng tinh thần, nhìn lên bầu trời phía trên chú hề, nói: “Đã tới rồi mà sao không chịu xuất hiện?”
“Anna điện hạ tôn quý, tôi không xuất hiện là để tránh cho hai bên xấu hổ.” Một ông lão đầu trọc đứng lơ lửng giữa trời, tay cầm một cây quyền trượng ngắn ngủn. Nói xong, lão ta hạ xuống đứng che trước mặt chú hề và bóng người màu đen.