Vậy thì sao, Tống Lăng bán hết rồi, đưa tiền cho tôi.
Khả năng này chắc là tác dụng phụ của lời nói dối rồi, không có cách nào để giải thích, vô cùng bất lực.
Tiêu Tả thở dài, “Ngày đó mày nói với tao là mày đã nói với Chu Thanh Lạc chuyện đại bình tầng và quán cà phê rồi là nói dối hả, mày chưa nói với cậu ấy.”
Tống Lăng cứng ngắc tại chỗ, không nói gì.
Tiêu Tả: “Hôm đó lúc ăn cơm, Chu Thanh Lạc nhắc tới đại bình tầng và quán cà phê, chắc cậu ấy đã biết, cố ý dò xét mày đấy.”
Tống Lăng nhớ lại, trên đường khám bệnh về, Chu Thanh Lạc cũng cố gắng nhắc đi nhắc lại chuyện đại bình tầng và quán cà phê, năm lần bảy lượt nói rằng hắn nói dối.
Nhưng hắn trông chờ vào may mắn, không coi ra gì.
Chu Thanh Lạc đã vô số lần cho hắn nấc thang để bước xuống, hắn lại làm như không nhìn thấy gì.
Hắn không muốn Chu Thanh Lạc biết đến sự yếu đuối và tự ti của mình, nhưng lại quên mất nhu cầu và cảm thụ của cậu.
Chu Thanh Lạc dịu dàng, mạnh mẽ, nhưng cũng cần cảm giác an toàn.
Tiêu Tả: “Tao nói chứ, mày không thể lừa dối cậu ấy mãi được. Mày thích cậu ấy, khi đó mày theo đuổi cậu ấy, còn lừa cậu ấy đến quán cà phê làm việc, mà quán cà phê đó là nơi nào, nơi mày làm cho Giang Thời Ngạn, mày để cho người ta tới chỗ đó làm, tao cũng không biết mày nghĩ cái gì nữa.”
Tiêu Tả càng nói càng nghiện, rốt cuộc hắn cũng hiểu tâm tình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của Tiểu Từ hôm đó, “Còn nữa, mấy cái chuyện cứt chó của mày và Giang Thời Ngạn có cái gì mà không thể nói ra được, đơn giản là cậu ta cứu mày, PUA mày, mày không muốn sống, cam tâm tình nguyện bị PUA…”
Tống Lăng quay đầu nhìn hắn một cái lạnh buốt.
Tiêu Tả giễu cợt, “Trước kia không cho phép tao mắng Giang Thời Ngạn, giờ cũng không cho mắng hả? Ai không biết còn tưởng mày bảo vệ Giang Thời Ngạn nhiều lắm đấy.”
Tống Lăng: “Tao không bảo vệ cậu ta.”
Tiêu Tả: “Nhìn giống lắm.”
Tống Lăng bực bội nhìn Tiêu Tả một cái, không nói gì.
Nhìn bộ dáng vẻ không nói được cái cứt gì, Tiêu Tả tức giận không có chỗ xả, “Thanh Lạc cũng không phải loại người không thấu tình đạt lý. Mày giấu giếm không không nói, lại càng quái lạ hơn, còn nghĩ rằng Giang Thời Ngạn là vết máu muỗi và nốt ruồi son(*) gì đó không thể động vào của mày.”
(*) Vết máu muỗi và nốt ruồi son: Chỉ tình yêu hiện tại.
Tống Lăng chưa bao giờ cố tình lừa dối Chu Thanh Lạc, chỉ là hắn không biết nên nói với Chu Thanh Lạc như thế nào, không biết kể từ đâu. Những chuyện đêm hôm tiệc thăng cấp đó hắn đã không thể nào giải thích với Chu Thanh Lạc, vậy thì mấy chuyện xây quán cà phê, mua đại bình tầng thì phải giải thích thế nào đây.
Hắn phải giải thích cái tình cảm gửi gắm kì quái, bất thường này thế nào đây.
Tiêu Tả: “Giờ thì mày hiểu lúc ấy mày ngu ngốc lệch lạc thế nào rồi chứ.”
Tống Lăng cười tự giễu.
Tiêu Tả nhìn hắn đứng tại chỗ không nhúc nhích, bóng lưng tĩnh mịch, trong tim không đành lòng, “Đừng buồn, anh em tao đưa mày đi high.”
*
Quán bar xa hoa truỵ lạc, náo nhiệt huyên náo, thân thể uốn éo trên sàn nhảy, khiến cho con người thả lỏng trong chốc lát.
Uống hai ly rượu, cái miệng cứng hơn vịt chết của Tống Lăng cuối cùng cũng cạy ra một chút.
Tống Lăng không kiềm chế nữa, cầm điện thoại đến nhà vệ sinh gọi điện cho Chu Thanh Lạc.
Điện thoại có tín hiệu, nhưng lại không ai nhấc máy.
Tống Lăng ngồi ở bồn cầu đậy nắp, lại gọi tiếp nhưng vẫn không ai nghe.
Hắn nhắn tin WeChat cho Chu Thanh Lạc, viết lưu loát ra rất nhiều chữ, đại bình tầng, quán cà phê, Giang Thời Ngạn, nhà họ Tống đều nói hết ra.
Đến cả chuyện năm bảy tuổi đâm kim vào mông người ta cũng kể ra.
Vì người kia nhìn lén mẹ Lâm tắm, cho nên hắn mới dùng kim đâm gã, lại tố cáo với viện trưởng.
Không ngờ viện trưởng lại là vợ gã ta.
Sau đó không biết thế nào, viện trưởng và người kia đều bị đuổi, mẹ Lâm lên làm viện trưởng.
Tin nhắn viết rồi xoá, xoá rồi lại viết, cuối cùng chỉ còn lại mấy chữ.
[Tiền]: Vợ ơi, em không cần anh nữa sao?Tin nhắn như đá ném xuống biển.
Hai người ở buồng bên cạnh sột sà sột soạt với nhau, chỉ lát sau đã có tiếng da thịt ma sát và tiếng thở gấp. Một giọng nam trầm thô không ngừng nói vợ thật zâm, một giọng nam dịu dàng mắng nhỏ chồng không biết xấu hổ, tiếp đó là tiếng bạch bạch càng thêm kịch liệt.
Tống Lăng tức giận bực dọc, ấn nút xả nước.
Buồng bên cạnh yên tĩnh một giây, rồi lại tiếp tục như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tống Lăng nhìn chằm chằm vào điện thoại không chút phản ứng, trong đầu nghĩ thói đời thế nào đây, đi vệ sinh mà cũng gặp phải nhóm kiểm soát sao?
[Tiền]: Vợ ơi, anh không hack hệ thống internet ở sân bay, cũng không theo dõi vị trí của em. Ít nhất thì em cũng phải nói cho anh, em tới chưa, em an toàn không được không? Em yên tâm, anh không tìm em đâu.Tin nhắn như đá chìm dưới biển.
Buồng bên cạnh thật sự quá kịch liệt, giống như là cố ý biểu diễn cho hắn xem.
Tống Lăng căm hận liếc nhìn cánh cửa, muốn đạp nó một phát.
Ra vẻ cái gì hả?
Thanh Lạc của tao hấp dẫn gấp mấy lần vợ mày.
Nhưng Thanh Lạc lại không trả lời tin nhắn của hắn.
Tống Lăng đi ra khỏi nhà vệ sinh, đen mặt ngồi xuống ghế sofa.
Tiêu Tả còn đang than vãn: “Chắc giờ Thanh Lạc cảm thấy chúng ta là rắn chuột một ổ, đồng loã đồng mưu, thông đồng làm bậy để lừa cậu ta. Trời, mấy nữa là sinh nhật tao rồi, tao còn muốn đến chỗ nhà chú Chu nữa, giờ xem ra là không được rồi.”
Tống Lăng: “Đúng là không được, Thanh Lạc đã đi rồi.”
Tiêu Tả: “Gì cơ?”
Giờ hắn mới hiểu ra, Thanh Lạc đã bỏ đi.
Xem ra Tiểu Từ nói không sai, hành động lần này của Chu Thanh Lạc, cũng không phải là muốn ở chung với hắn, mà là nghĩ cách để đuổi hắn đi.
Không ngờ một người dịu dàng như Chu Thanh Lạc lại đoạn tuyệt như vậy, ở chung chưa tới 12 tiếng đã bỏ đi.
Bảo sao Tống Lăng hồn bay phách lạc như vậy.
Không ngờ chuyện lại lớn thế.
Tống Lăng ngồi trên ghế, không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào điện thoại,
Tiêu Tả cũng cuống cuồng thay hắn, “Người ta chạy đi rồi mà mày còn không đuổi theo, mày đến chỗ tao làm cái quái gì?”
Tống Lăng ném điện thoại sang một bên, lười biếng dựa vào lưng ghế: “Em ấy không muốn tao đi tìm.”
Tiêu Tả đưa cho Tống Lăng một ly cốc-tai thấp độ, “Uống nữa đi?”
Tống Lăng đang định nhận lấy, rồi lại rụt tay lại, “Tao phải uống thuốc, không thể uống nữa.”
Tiêu Tả sửng sốt, “Ầy, tao quên, giờ mày nghe lời ngoan ngoãn uống thuốc chữa bệnh nhé.”
Bệnh của Tống Lăng đúng là chuyển biến tốt, giờ hắn đã học được cách chịu đựng và kiềm chế như một người bình thường.
Tiêu Tả uống xong hai ly rượu cũng biến thành miệng không thể cản: “Lúc cậu ấy không muốn mày lừa gạt mình nhất thì mày lại lừa hăng say. Cậu ấy không muốn mày đi tìm cậu ấy, mày lại rất nghe lời. Mày đúng là combo thất tình đỉnh cao rồi.
Tống Lăng: “Tao không biết em ấy ở đâu.”
Câu nói của hắn vừa dứt, Tiêu Tả đã cười: “Máy tính của mày hỏng rồi à? Không hack được nữa? Mày gửi vào máy cậu ấy một đường link, bảo cậu ta bấm vào, chẳng phải mày sẽ biết được cậu ấy đang ở đâu rồi sao?”
Tống Lăng: “Là phạm pháp.”
Tiêu Tả: “?”
“Thanh Lạc bảo tao phải tuân thủ pháp luật.”
Tiêu Tả không ngờ, sống ở trên đời còn có thể nghe được bốn chữ này từ miệng cái kẻ điên cuồng này, “Đúng, mày nói không sai.”
Tống Lăng yên lặng hồi lâu, nghiêm túc vỗ xuống bả vai hắn, “Mày có thể lắp camera ở nhà vệ sinh nam không?”
Tiêu Tả ngẩn người, cười ha hả: “Mày say rồi hả? Đây con mẹ nó mới là phạm pháp.”
Tống Lăng: “…”
Tiêu Tả hơi buồn.
Hắn chợt phát hiện ra, ngoại trừ chú Chu, bọn họ không biết bất kì một người nào bên cạnh Chu Thanh Lạc.
Tiểu Từ nói đúng, Chu Thanh Lạc vẫn luôn coi bọn họ là bạn, nhưng bọn họ lại chỉ coi cậu ấy là người yêu của Tống Lăng thôi.
Hắn gửi tin nhắn WeChat cho Chu Thanh Lạc.
[JZ]: Thanh Lạc, hình như Tống Lăng lại điên rồi. Nó đánh lộn ở chỗ tôi, còn muốn lắp camera giám sát ở nhà vệ sinh trong quán bar của tôi nữa.Tin nhắn của Tiêu Tả cũng như đá chìm đáy biển.
Nhìn mỗi chữ đều có ý áp đặt này, Tiêu Tả sợ Chu Thanh Lạc nhắn lại một câu —
Liên quan quái gì đến tôi.
Vì vậy hắn lại gửi một tin nhắn.
[JZ]: Thanh Lạc, cậu cứ đi chơi đi, chú ý an toàn, báo bình an cho chú Chu.Lúc này Chu Thanh Lạc mới nhắn trả lời hắn.
[Tam Thanh Tam Các]: Được, cảm ơn.Tiêu Tả không dám nói cho Tống Lăng về tin nhắn trả lời của Chu Thanh Lạc, “Hay mày đi hỏi chú Chu xem cậu ấy đi đâu đi.”
“Em ấy lừa chú Chu, bảo phải đi công tác ba tháng.”
Tiêu Tả: “Ba tháng?”
“Ừ, ít nhất là ba tháng.”
“Lâu vậy hả? Tao nói cho mày biết, ba tháng có thể xảy ra rất nhiều chuyện. Nếu là trước kia, ba tháng tao có thể đổi ba người bạn gái rồi. Thanh Lạc ngoại hình đẹp, tính cách lại tốt, còn có rất nhiều fan, trước kia người ta tốt với mày, quay xung quanh mày, giờ tự do rồi, chậc, trời cao mặc ý chim bay.”
Tống Lăng: “…”
Hắn nhớ Chu Thanh Lạc từng đỏ mắt nói với hắn—
Anh đi rồi, tôi cũng không biết phải đi đâu để tìm anh.
“Tiểu Từ từng nói, nếu như mày không nói chuyện với Thanh Lạc, nếu có một ngày Giang Thời Ngạn đi tìm Thanh Lạc nói đến chuyện đại bình tầng và quán cà phê thì Thanh Lạc sẽ nghĩ thế nào, tao cảm thấy Tiểu Từ nói rất có lý.”
Tống Lăng ngẩn ra.
Tiêu Tả: “Nghĩ kĩ làm sao để giải thích với Thanh Lạc đi, rồi lại nghĩ xem cậu ấy muốn gì.”
Tống Lăng vẫn luôn biết.
Thanh Lạc hi vọng hắn ngày một tốt hơn.
Hắn là một bệnh nhân, Thanh Lạc ở bên hắn đã cần phải có dũng khí rất lớn. Em ấy mạnh mẽ hơn bất cứ người nào, nhưng cũng cần cảm giác an toàn.
Mà hắn lại túm chặt lấy cậu, lợi dụng sự mềm lòng của cậu, công phá phòng tuyến của cậu, chiếm đoạt cuộc sống của cậu.
Thanh Lạc biết hết, nhưng vẫn luôn cho hắn một cơ hội.
Hắn nỗ lực tốt hơn, nhưng lại chỉ biết đứng ở góc độ của mình suy nghĩ, hết lần này đến lần khác lừa gạt cậu.
Lúc này điện thoại của hắn tinh một tiếng.
[Tam Thanh Tam Các]: Bình an đừng nhớ mong, chăm sóc bản thân mình thật tốt. [Tam Thanh Tam Các]: Đừng gọi tôi là vợ nữa.Tống Lăng lặp đi lặp lại tin nhắn mấy lần, đứng lên, “Tao đi đây.”
Tiêu Tả nhìn dáng vẻ mừng rỡ như điên của hắn: “Mày đi đâu?”
“Về ngủ, uống rượu, hút thuốc, thức đêm tổn hại sức khoẻ.”
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Tống: Không sai, tôi chính là loại người không biết xấu hổ chỉ một chấm màu thôi cũng có thể mở một phường nhuộm đấy, quên rồi hả?
Editor:
Sorry mọi người vì đợt này ra chương hơi chậm nha T^T