Chỉ có Dương Nhất bạo gan dám đứng lên trả lời.
– Là ai làm?
– Là Khương Ma Ma người bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu… còn có Quận chúa Tĩnh Hương… tiểu thư Giang Gia.. Tiểu thư Dạ Gia là đồng loại cố ý làm khó nương nương.
– Bắt tất cả người của Nội Uyển lại riêng mấy người làm hại Hoàng Hậu thì chăm sóc đặc biệt một chút.
– Vâng.
Chàng vừa rời khỏi mọi người liền thở phù một cái. Động vào Hoàng Hậu dù có 100 cái mạng Khương Ma Ma gánh cũng không nổi. Hôm nay cho dù Lão Thái Hậu có ra mặt cũng chẳng có tác dụng. Lão bà khó tính đó đúng là già cả đần độn bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu lâu như thế mà lại không nhận ra hoàng hậu hại mọi người phải chịu tội theo.
…—————-…
…….Nội Uyển…….
Mọi người vừa mới thoát khỏi được đám thích khách áo đen thì đột nhiên bên ngoài một đám thị vệ nhìn trang phục thì là cấm quân của bên Hình Bộ hàng loạt bước vào.
– Các ngươi là ai? Dám xông vào Nội Uyển.
Khương Ma Ma vẫn chưa biết đường mà bớt bớt tính lại lớn giọng la hét.
Dương Nhất từ sau đi lên đứng đầu đám người thị vệ.
– Hình Bộ có lệnh! BẮT TẤT CẢ NGƯỜI Ở NỘI UYỂN LẠI!
Dương Nhất vừa dứt lời các thị vệ xông lên bắt giữ bà ta cùng mọi người ở trong học đường này.
– Lão nô là người bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu! Các ngươi dám bắt ta coi chừng Thái Hậu trị tội các ngươi.
Bà ta hết cách lại lấy Lão Thái Hậu ra làm lá chắn tưởng ra thế là oai.
– Bổn cung là Quận chúa được sắp phong…ai dám làm càn.
Lâm Tĩnh Hương giống hệt tính cách của Khương Ma Ma lôi chức vị của mình ra đe doạ.
Thế là hắn đành lấy ra một cái lệnh bài màu vàng ánh kim đưa ra cho mọi người xem.
– Bệ hạ ra lệnh! Các người dám kháng chỉ.
Thấy chiếc lệnh bài kia ai cũng sợ hãi im bặt chỉ có hai vị phật một vị là người hầu thân cận của Lão Thái Hậu một vị là quận chúa dám đứng lên hỏi lại.
– Lão nô đã làm gì mà khiến bệ hạ đích thân phái người đến bắt.
Khương Ma Ma dùng ánh mắt thâm sâu nhìn Dương Nhất chằm chằm.
– Ngươi tốt nhất nên nói rõ cho bổn quận chúa nếu không ta sẽ bảo cha ta chém đầu ngươi.
Lâm Tĩnh Hương kiêu ngạo không biết sợ là gì. Đám người này đúng là không biết sống chết tí nữa để xem ngươi còn sức hét nữa không?
– Giải hết đi!
Dương Nhất không dài dòng chỉ nói ngắn gọn ba chữ rồi đi mất.
– Rõ!
Thế là tất cả người của học đường Nội Uyển bị đưa vào đại lao còn người được chỉ tên thì đang bị hành hình tra khảo.
…—————-…
…3 ngày sau – Thần Lan Cung….
Đã 3 ngày 3 đêm nàng chưa thấy có một dấu hiệu tỉnh lại. Độc Bách Hoa đã được giải nhưng do vết thương trên người nàng đa số không được sử lí tốt nên nhiễm trùng dẫn đến cơn sốt miên man. Cơ thể nàng lúc nóng lúc lạnh mặt mũi trắng nhợt không có chút sắc nào.
Phong Lan Thần cứ ngồi bên cạnh giường trông nàng trong tư thế ngồi suốt 3 ngày vẫn chưa nhúc nhích bàn tay ấm áp của chàng nắm chặt tay nàng như sợ chỉ cần buông tay nàng sẽ biến mất ngay lập tức.
Bỗng hai hàng mi của nàng khẽ rung rung mồ hôi trên chán bắt đầu toát ra rất nhiều, miệng nàng cứ lẩm bẩm gì đó…
– A…Thần… chàng đừng bỏ ta….đừng đi..
Câu nói này ngày một rõ hơn khiến chàng hơi bất an.
– Ly Nhi! Ta đây…ta sẽ không bỏ rơi nàng…ngoan…
Thấy nàng cứ níu lấy tay mình chàng đành nằm xuống bên cạnh mặc cho nàng ôm sau đó…hình như chàng thấy nàng đang mơ một giấc mộng rất đẹp ý cười trên môi ngày càng tươi.
…- Hết chương 85 -…