Giản Tùy Anh khinh khỉnh: “Suốt ngày chỉ biết ra vẻ đáng thương, mày diễn nghiện rồi phải không, không sửa được nữa à? Bây giờ mày đã thành tổng giám đốc rồi, còn vờ vịt gì nữa.”
Giản Tùy Lâm cười khổ: “Đúng vậy, đã không sửa được nữa rồi.”
Giản Tùy Anh chỉ ra cửa, “Cút đi, chỉ mong lúc sinh thời không cần phải nhìn thấy cái loại không chiếm được đồ của người khác là thấy khó chịu như hai mẹ con chúng mày nữa.”
Cơ thể Giản Tùy Lâm run lên, trên mặt hiện một nụ cười quái dị, “Anh à, suốt đời này anh đều chướng mắt em, đúng không, dẫu cho em có làm gì, dẫu cho em đạt được vị trí gì.”
Giản Tùy Anh cười nhạt, thậm chí còn lười trả lời.
Giản Tùy Lâm tiếp tục hỏi: “Vậy Lý Ngọc thì sao, Lý Ngọc thì tính là gì, tại sao anh để mắt đến nó, tại sao anh lại thích nó? Rốt cuộc nó có điểm gì tốt cơ chứ?”
Giản Tùy Anh nhấc một quyển sổ bìa cứng hơn một cân rưỡi ném vào người Giản Tùy Lâm, “Đ*t mẹ mày xàm chó nhiều vờ lờ, cút!”
Giản Tùy Lâm liếc hắn một cái sắc lẻm rồi xoay người đi.
Giản Tùy Anh dần dần ngồi về ghế dựa, nhìn ngắm văn phòng quen thuộc mà mình đã ngồi nhiều năm nay, nghĩ đến chuyện ngày mai nơi đây sẽ đổi chủ, bỗng chốc cảm giác như đã mấy đời.
Một lát sau, chị Trần dọn vệ sinh của công ty và hai nhân viên trẻ bước vào, bắt đầu thu dọn đồ đạc cho Giản Tùy Anh.
Dọn hơn một giờ mới xong, hai cô gái đã đi hết, còn mỗi chị Trần định quét tước.
Giản Tùy Anh cầm một chiếc hộp nhung trong tay, từ khi hắn lấy nó ra khỏi ngăn kéo, hắn vẫn cứ nhìn đến thẫn thờ.
Nếu không gặp lại nó thì hắn đã quên mất trong bàn làm việc của mình hãy còn một thứ như vậy, chiếc hộp này có thể chứng minh rằng hắn đã từng ngu muội đến thế nào.
Hắn chậm rãi mở nắp hộp ra, vẫn là cặp nhẫn nam đính kim cương nằm yên tại đó, kim cương hắt ra thứ ánh sáng rực rỡ tuyệt đẹp dưới ánh đèn.
Giản Tùy Anh cảm thấy trái tim mình như bị kim cương chia thành vô số sắc màu sặc sỡ, đã không biết hắt ra màu gì nữa.
“Cốp” – đóng nắp hộp lại, hắn ngẩng đầu gọi, “Chị Trần này.”
Chị Trần đang dọn rác ngước đầu lên, “Vâng, thưa tổng giám đốc.”
Giản Tùy Anh ném chiếc hộp nhung nhỏ vào lòng chị ta, “Bảo tài xế chở những cái thùng đó về nhà tôi đi. Còn cái này thì cho chị, cầm mà bán.”
Dứt lời xong thì bước ra khỏi văn phòng mà chẳng hề ngoái đầu lại.
Thang máy chở Giản Tùy Anh dừng lại vững vàng ở tầng một, một tiếng “Ting” giòn giã, cửa thang máy dần dần mở ra, khuôn mặt trắng trẻo và đẹp trai của Lý Ngọc tức khắc đập vào mắt.
Giản Tùy Anh bất ngờ trước sự xuất hiện của cậu, vẻ hững hờ đã từng hay hiện hữu trên mặt Lý Ngọc vừa khéo đọng lại, mùa hè năm ấy tại phòng khách nhà Giản Tùy Anh, khoảnh khắc cậu ngoái đầu nhìn lại, bốn mắt chạm nhau với hắn, dường như hắn còn có thể lắng nghe tiếng tim đập truyền tới từ quá khứ đã từng cách xa.
Thình thịch, thình thịch, mỗi một tiếng đập đều gõ vào trái tim hắn.
Giờ đây vẫn là vào nháy mắt thoáng lơ đãng ấy, bốn mắt chạm nhau, và như thể cả hai có sự đồng điệu về cảm xúc, trái tim đồng thời truyền cho nhau một nỗi buồn khôn tả.
Giản Tùy Anh ép mình phải giữ vững lớp trang bị, hất cằm lên, bước từng bước một ra khỏi thang máy, đi ngang qua Lý Ngọc.
Ngay khoảnh khắc hắn bước ngang qua mình, Lý Ngọc đã nhắm mắt lại.
Đợi đến khi tiếng bước chân đã xa, Lý Ngọc mới mở mắt, trong mắt đượm nỗi khổ riêng, kèm theo cả sự kiên định.
Cậu bước vào thang máy, đi tìm Giản Tùy Lâm.
Khi Lý Ngọc ra khỏi văn phòng thì trời đã sẩm tối, công ty cũng chẳng còn mấy ai.
Cậu đương trù tính chuyện của mình, khi đi ngang qua một khúc quanh thì bỗng đụng phải một người.
“Ối.”
Lý Ngọc hoàn hồn thì thấy chị Trần phụ trách vệ sinh của công ty đang đỡ tường.
“Chị Trần ạ, em xin lỗi.” Lý Ngọc nói xong thì bước vòng qua chị ta định rời đi.
“À, Tiểu Lý, Tiểu Lý ơi.”
Chị Trần gọi Lý Ngọc lại, vòng ra trước người cậu, vẻ mặt có hơi vội vã.
Lý Ngọc hỏi: “Sao vậy chị?”
Chị Trần nhìn bốn phía vắng lặng, trưng vẻ khó xử rồi nói, “Cậu có thể liên lạc với ông chủ không, chị có việc gấp.”
“Chuyện gì thế ạ? Chị cứ nói với em đi.”
Chị Trần nghĩ một hồi rồi lấy một chiếc hộp từ trong túi ra, thoạt trông giống như chứa chẫn, chị ta nói, “Hôm nay không biết ông chủ bị làm sao mà ném cái này cho chị rồi đi mất. Chị mở ra thì, ôi trời, cái này đắt quá, chị nào dám nhận, chị là cái số an phận kiếm tiền thôi, chứ chị không dám lấy thứ này, em trả lại cho ông chủ giúp chị đi, suốt cả chiều nay chị chẳng yên lòng cho nổi…”
Khi chị Trần hãy còn đang lẩm bẩm, Lý Ngọc đã nhận lấy cái hộp rồi nhẹ nhàng mở ra.
Ngay lúc cậu trông thấy cặp nhẫn nam đính kim cương giống nhau như đúc, đầu như bị điện giật, co giật một lát.
Kế đó, dưới ánh đèn lờ mờ, cậu tinh mắt thấy chữ viết tắt tên hai người được khắc trong chiếc nhẫn, cậu dùng ngón tay run rẩy lấy một chiếc ra.
Lực kéo ra ngoài khiến cả nhẫn lẫn miếng xốp bị nhấc lên cùng, cậu mới phát hiện ra dưới tấm xốp còn một tờ giấy nhỏ, trái tim cậu đập mạnh.
Cậu mở tờ giấy ra, trên đó chỉ có một hàng chữ ngắn ngủi.
“Tặng bảo bối cưng Tiểu Ngọc Ngọc anh yêu nhất, sau này anh nhất định sẽ yêu thương em hết mực – Anh Giản của em.”
Lý Ngọc chỉ cảm giác từ trái tim mình truyền đến nỗi đớn đau sâu sắc, nỗi đau ấy giằng xé nội tạng cậu như chia đôi xẻ nửa cậu ra, đau đến nỗi cậu sắp không đứng thẳng người được nữa.
Cậu chầm chậm dựa vào tường, ngồi thụp xuống đất một cách vô lực, vùi mặt vào lòng.
Chị Trần hoảng hốt, hỏi liên hồi, “Tiểu Lý à, cậu làm sao thế, cậu không thoải mái ở đâu à, cậu bị sao vậy?”
Lý Ngọc miễn cưỡng khua tay, “Đừng chạm vào em… Chị cứ đi đi… Đừng chạm vào em nữa…”
Cậu nhớ Giản Tùy Anh trưng vẻ gian tà cười nhạo tên của cậu, gọi cậu là “Tiểu Ngọc Ngọc”; cậu nhớ Giản Tùy Anh đẫm bùn lầy đội bão mà đến, đắp tấm chăn ấm áp lên người cậu; cậu nhớ Giản Tùy Anh bày vẻ mặt bặm trợn nói với cậu “Sớm muộn gì cũng có ngày anh phải chịch cậu”, thế mà lần nào cũng thỏa hiệp với cậu; cậu nhớ điểm xấu ở Giản Tùy Anh, điểm tốt ở Giản Tùy Anh, nhớ cả sức quyến rũ khiến người ta si mê bao lần, và cả cách hành xử tệ hại khiến người ta hận đến ngứa răng. Giản Tùy Anh là người đàn ông đặc lập độc hành nhất(*), phong độ nhất, dám yêu dám hận nhất, quyến rũ lòng người nhất mà cậu từng gặp trong đời, và người đàn ông này cũng thực sự thích cậu.
(*Đặc lập độc hành: Ý chỉ con người sống với cá tính rất riêng, không a dua theo một ai.)
Còn cậu, cậu đã làm gì.
Lý Ngọc không biết mình đang ở đâu nữa, một cuộc sống không có Giản Tùy Anh thì dù có đi đâu cũng như đặt mình trong hầm băng vậy.
Cậu đã bị Giản Tùy Anh biến thành người như thế, nực cười thay là cậu còn từng nghi ngờ, rằng mình thích Giản Tùy Anh đến chừng nào nữa kìa.