Trong nháy mắt, Ôn Hủ Hủ không muốn nói thêm bất cứ điều gì.
Kiều Thời Khiêm nhìn bộ dạng như bị đánh của Ôn Hủ Hủ không khỏi có chút buồn cười.
“Nhưng em cũng không cần lo lắng như vậy, mặc dù tiềm lực tài chính rất quan trọng, nhưng cũng không phải là tất cả. Trên pháp luật có quy định dưới một số điều kiện, là có thể tước đoạt quyền giám hộ của đối phương.”
“Thật sao?” Ôn Hủ Hủ nghe được, lập tức lại giống như thấy được hy vọng ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông này.
“Đúng vậy, ví dụ đứa trẻ bị ngược đãi hoặc là người giám hộ phạm tội đều có thể tước đoạt quyền giám hộ. Làm sao vậy? Em có người bạn nào muốn kiện vụ như vậy à?”
Kiều Thời Khiêm giải thích cặn kẽ, thuận tiện hỏi một câu.
Kỳ thật Kiều Thời Khiêm cũng sẽ không hỏi quá nhiều chuyện của Ôn Hủ Hủ, nhưng lần đầu tiên nghe cô cần cố vấn chuyện này nên anh có chút tò mò.
Đáng tiếc, Ôn Hủ Hủ không muốn nói cho anh ta biết.
Cô tùy tiện nói qua loa: “Một người bạn, cô ấy muốn ly hôn, nhưng con cô ấy vẫn bị nhà trai giữ lại, sau đó cô ấy muốn hỏi ý kiến của em.”
Kiều Thời Khiêm liền mỉm cười.
Ngược lại, Mặc Bảo lén nghe trộm cuộc nói chuyện của mẹ và chú Kiều, cái miệng nhỏ cậu đã bị sốc đến mức mở ra thành chữ “O”!
Quyền giám hộ!!!
Mẹ muốn làm gì? Không phải là muốn giành quyền nuôi dưỡng Hoắc Dận chứ?
Whoa! Mẹ, mẹ thật sự quá lợi hại. Nếu là như Hoắc Dận tới đây, vậy ba anh em bọn họ sẽ được đoàn tụ, sau đó cả nhà sẽ được ở bên nhau.
Về phần người ba thối tha kia?
Mặc Bảo đảo mắt, thấy chú Kiều đang nhìn trộm mẹ trong phòng khách, lập tức trong đôi mắt nhỏ như trăng lưỡi liềm của cậu xẹt qua một tia giảo hoạt.