Đến Ung Châu, đến nơi hắn bỏ mạng, ký ức lần đầu tiên gặp nàng cũng khôi phục, không có gì khác ngoài việc bảo vệ nàng thật tốt, hắn cũng sợ nàng nhìn ra đầu mối.
Hắn suy nghĩ rất nhiều biện pháp bù đắp cho nàng, giúp nhạc phụ thăng quan tiến chức, cho nàng một người bầu bạn tốt nhất, quan tâm nàng, thuận theo ý nàng.
Nhưng cho dù như thế nào, hắn đều biết nàng sớm đã tổn thương, cho nên không dám tùy tiện bại lộ.
Từ khi tiếp quản hầu phủ, tính tình của hắn càng ngày càng lãnh đạm, đối với tất cả mọi chuyện đều không để tâm, nhưng hắn lại sợ nàng biết hắn giống nàng, sợ nàng sẽ bỏ rơi hắn.
Hắn cố ý ngụy trang, chỉ sợ hơi không cẩn thận liền phá hủy sự cân bằng hoàn mỹ của ba người.
Nhưng đối với chuyện cánh tay của Mục vương, hắn cuối cùng vẫn là không thể hạ quyết tâm được.
Bây giờ thẳng thắn, nàng cũng không kháng cự hắn như vậy, trên mặt hắn tuy bình tĩnh, nhưng đáy lòng vẫn thấp thỏm.
Có lẽ tại lúc ở Vân huyện, hắn cũng thích thê tử, chỉ là thích cũng không được bao nhiêu.
Nhưng năm năm, ngày qua ngày đêm qua đêm ở cạnh nàng, tình cảm đối với nàng càng thêm nồng đậm.
Hơn một nghìn bảy trăm ngày đêm, thế giới hư vô mờ mịt, cũng chỉ có nàng mà thôi.
Hiện tại bởi vì để ý, càng sợ sẽ mất đi, cho nên mới bất an.
Xe ngựa thong thả đi, một đường không ai nói chuyện, khoảng nửa canh giờ, sắc trời đều đã tối, mới trở lại hầu phủ.
Trên dưới hầu phủ đều buồn bực vì đến cùng xảy ra chuyện gì, mới có thể khiến hầu gia vội vã trở về hầu phủ, lại vội vã rời phủ?
Lão thái thái sau khi nghe được chuyện này, liền sai người đi đến Trử Ngọc Uyển hỏi rõ tình hình.
Ông Cảnh Vũ sớm làm chuẩn bị tốt người đi ứng phó lão thái thái.
Lão thái thái sai người tới hỏi, liền nói nàng chuẩn bị một tòa viện cho huynh trưởng ở, để cho hắn làm mai, hiện tại nàng trước tiên đem một ít đồ vật mang sang bên kia.
Trở lại trong viện, hạ nhân tiến tới nói hôm nay hầu gia bỗng nhiên vội vã rời phủ, mới dẫn đến kinh động lão thái thái.
Ông Cảnh Vũ cùng Tạ Quyết ôm Lan ca nhi đi dến sân lão thái thái giải thích.
“ Là con không có nói rõ, người trong phủ cũng không nói rõ, khiến phu quân nghĩ lầm con thu dọn hành lý về Vân huyện ”
Nàng nói đến rất là tự nhiên, hoàn toàn không có nhìn ra nửa điểm nói dối.
Nguyên nhân nàng rời đi chỉ có nàng cùng Tạ Quyết biết, chỉ cần Tạ Quyết không vạch trần, sẽ không có người biết.
Lão thái thái nghi hoặc nhìn về phía tôn tử, hỏi: “ Ngươi sao liền cho rằng tôn tức thu dọn đồ đạc là về Vân huyện? “
Sắc mặt Tạ Quyết không có gì thay đổi, hoàn toàn bình thản như trước đây.
“ Những ngày gần đây trêu chọc A Vũ không vui, nghĩ lầm là nàng trong cơn tức giận muốn trở về Vân huyện ”. Nói xong liền quay đầu nhìn về phía thê tử.
Ông Cảnh Vũ cảm thấy lời này nghe có mấy phần kỳ quái, nhưng nhất thời cũng không phát hiện ra kỳ quái ở đâu.
Trong lúc suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn về phía lão thái thái, chỉ bắt gặp sắc mặt lão thái thái sững sờ, ngẩn người tựa như hiểu gì đó, ho nhẹ hai tiếng, nhìn về phía tôn tử, khuyên nhủ: “ Người trẻ tuổi huyết khí phương cương*, tổ mẫu cũng hiểu, nhưng phải tiết chế, quá độ sẽ khiến thân thể mệt mỏi ”
(*Huyết khí phương cương: người nhiệt huyết năng động ).
Đến cùng là người từng trải, lão thái thái còn có cái gì không hiểu?
Nam nhân Tạ gia đều tòng quân, nhu cầu về phương diện kia tất nhiên là so với nam tử bình thường còn h4m muốn hơn.
Bà lúc còn trẻ cũng từng chịu không nổi, chớ nói chi tới thân thể gầy yếu của tôn tức.
Ông Cảnh Vũ khi hiểu được: …
Nàng xem như kịp thời phản ứng lời nói kia có mấy phần kỳ quái.
Người này đến cùng là làm thế nào có thể chững chạc đàng hoàng nói ra loại lời tuyệt không nghiêm chỉnh này?
Tóm lại nàng cũng không tính toán với hắn, chỉ cúi đầu giả bộ ngượng ngùng.
Chỗ lão thái thái đã giải quyết xong, cũng ở lại theo dùng bữa tối.
Bữa tối, Ông Cảnh Vũ tắm rửa cho Lan ca nhi, đợi Lan ca nhi ngủ mơ màng, nàng mới đi tắm rửa, toàn bộ quá trình đều không nói gì với Tạ Quyết.
Thẳng đến khi lên giường đi ngủ, từ trên người hắn vượt qua, ở bên trong ngồi xuống, nàng mới nhìn Tạ Quyết ánh mắt cả đêm đều dính ở trên người nàng.
“ Tạ Quyết ”. Nàng gọi một tiếng.
Tạ Quyết “ừ”một tiếng, nhìn nàng, chờ nàng mở miệng.
Tỉnh táo nửa buổi tối, nàng cũng hoàn toàn tiếp thu.
Hòa ly cũng không được, về sau còn muốn sinh hoạt, lần này đi qua, cũng không có cái gì có thể bực bội.
Nàng thở dài nói, nhẹ nhàng chậm chạp mà nói: “ Ta không so đo ”
Lời này, giống như gió xuân tháng ba, nhẹ nhàng phất qua mặt hồ, đã rơi vào trong tai Tạ Quyết.