“Nói tóm lại, tôi phụ trách công việc nội bộ của Thẩm tổng, còn mấy chuyện đối ngoại sẽ do cô ấy phụ trách.”. Cập nhật t𝗿u𝐲ện nhanh tại [ 𝙏 𝗿Um𝙏𝗿u𝐲ện.vn ]
Được rồi, Nguyễn Duyệt đã trả lời tương đối rõ ràng, nhất thời không biết hỏi gì thêm, “Cô ấy cũng giống cô hả?” Thẩm Giáng Niên hỏi chung chung, Nguyễn Duyệt quả nhiên hỏi rõ: “Ý của ngài là sao?”
Trực tiếp nói sắc mặt người nào đó có vẻ không tốt lắm, Thẩm Giáng Niên nghĩ trợ lý riêng này biết rất nhiều tin tức về Thẩm Thanh Hòa, cô hẳn nên thử kết thân với người này, cho nên nói mấy thứ hay ho: “Giống như cô vậy, biết quan tâm đến người khác, cũng rất lịch sự.” Thẩm Giáng Niên đột nhiên muốn của ID WeChat của cô ấy….
“Vâng….” Nguyễn Duyệt thấp giọng vâng một tiếng, “Cái này thì chờ thời gian sau rồi hẳn nói, tôi không tiện nói nhiều, nhưng mà cô ấy rất có năng lực.” A, người này tính cách không tồi, không ở trước mặt người khác nói xấu người ta, mà lại nói cái tốt.
“Hôm nay, cô ấy có đến không?” Tính tò mò của Thẩm Giáng Niên lại nổi dậy, cũng may không có việc gì để làm.
“Có đến.”
“Tầng 30, ừm, có phải không thể tuỳ ý…” Thẩm Giáng Niên đột nhiên nhớ đến vấn đề này.
“Đúng vậy, không thể tùy ý ra vào.” Nguyễn Duyệt lịch sự nói: “Nếu như ngài cần gì liên quan tới công việc, ngài có thể xin chỉ thị từ Thẩm tổng.”
“Cô không cần gọi tôi ngài này ngài nọ, cứ gọi tên là được rồi.” Thẩm Giáng Niên còn nói thêm: “Tôi chỉ là phiên dịch viên, không có cấp bậc gì, nhưng mà cô, tôi có nên chú ý xưng hô gì với cô không? Trợ lý?” Thẩm Giáng Niên sợ nếu cô không để ý đến mấy cái chuyện xưng hô, nhưng sợ người khác để ý.
“Tôi không sao, có thể gọi tên tôi.”
“Nguyễn Duyệt, cứ vậy đi ha, cô cứ gọi trực tiếp tên tôi là được.”
“Được, Thẩm Giáng Niên.”
“ID WeChat của cô là gì thế?” Thẩm Giáng Niên suy nghĩ hồi lâu cũng không tìm ra được cái cớ hợp lý, đành trực tiếp hỏi: “Thêm WeChat đi, sẽ thuận tiện cho công việc sau này. ” Thẩm Giáng Niên hiếm khi hỏi WeChat của người khác, nhưng người kia là trợ lý riêng của Thẩm Thanh Hoà cho nên cô rất sẵn lòng.
Nguyễn Duyệt giống như là nhân viên chấp hành nhiệm vụ, lập tức đưa điện thoại di động qua, Thẩm Giáng Niên quét mã QR, lập tức hiện ra ảnh đại diện chính là chân dung người này, trông sạch sẽ xinh đẹp, tên là Nguyễn Duyệt, “Sau này làm phiền cô rồi.” Thẩm Giáng Niên cười nói, Nguyễn Duyệt cười một nụ cười tiêu chuẩn, “Việc tôi phải làm, có việc cứ tìm tôi, nếu không có việc gì nữa, thì tôi đi trước, Thẩm tổng đang đợi tôi phản hồi.”
“À, được rồi.” Lúc này, Thẩm Giáng Niên mới phát hiện, cô kéo người này nói chuyện khá lâu. Nguyễn Duyệt vừa mới ra cửa, lập tức nhìn đồng hồ, ơ… quá thời gian, Thẩm tổng chỉ cho 5 phút.
Trở lại văn phòng Thẩm Thanh Hòa, đầu ngón tay đang gõ bàn phím của Thẩm Thanh Hoà ngừng lại một chút, rồi lại tiếp tục gõ, Nguyễn Duyệt đứng trước bàn làm việc, “Thẩm tổng, tôi đến trễ 3 phút.” Cô trực tiếp nhận lỗi, “Là tôi có việc nên đến trễ.”
“Sao rồi?” Thẩm Thanh Hoà hỏi.
“Lúc tôi đến, cô ấy đứng trước cửa sổ trong văn phòng thất thần, thuốc trị bỏng cũng đưa rồi, cô ấy hỏi chuyện về tôi với trợ lý đối ngoại….” Nguyễn Duyệt bẩm báo lại đúng sự thật, Thẩm Thanh Hoà cũng không nói gì hết, “Gọi Lý Nhuế đến đây.”
Nguyễn Duyệt đi ra ngoài, không lâu sau, Lý Nhuế cầm một quyển sổ đi đến. Thẩm Thanh Hoà nói ngắn gọn: “Tiền công của Thẩm Giáng Niên cứ theo mức đã định trước đó.” Lý Nhuế vâng đáp lại, ghi chép vào sổ.
“Về thời gian làm việc, nếu cô ấy có việc khác, nếu công ty không có việc cho cô ấy làm thì cô ấy có thể nhận, nhưng mà trước khi cô ấy nhận, cô cần phải báo cho tôi trước.” Thẩm Thanh Hoà dừng lại một chút, “Nếu tôi không có ở đây, thì báo với Tưởng tổng một tiếng.” Lý Nhuế ghi chép vào sổ, “Được, Thẩm tổng, còn có một việc nữa.”
“Hửm?”
“Thẻ của Thẩm Giáng Niên chỉ cấp đến hạng 08, tầng đi cao nhất cũng chỉ đến tầng 11, cô xem….”
Thẩm Thanh Hoà mím môi, suy nghĩ một giây rồi nói: “Có báo việc này lên Tưởng tổng chưa?”
“Tôi có xin chỉ thị của Tưởng tổng, ý cô ấy là vẫn nên báo trực tiếp cho cô, nhưng mà cô ấy có nói, nếu chỗ cô không tiện, thì lập tức báo lại cho cô ấy.”
“Nếu đã báo cáo lên cấp cao của công ty rồi, thì quyền hạn thẻ của Thẩm Giáng Niên mở đến hạng 03.”
Tim Lý Nhuế có chút rung, cấp 03 sao… đây là một người mới, dù cho Thẩm Giáng Niên có xuất sắc đến mấy, cũng không thể dùng một ngày mà được nâng cấp đến hạng nay, Lý Nhuế đã ở làm ở Nhã Nại 15 năm, mới được hạng 03. Cho nên, Thẩm Giáng Niên thực sự chỉ vì xuất sắc cho nên mới được như vậy sao? Hai vị cấp lãnh đạo cao nhất của Nhã Nại đều coi trọng, cho dù Lý Nhuế không có lòng hiếu kỳ, cũng phải để ý.
“Không cần phải nói chi tiết cho Thẩm Giáng Niên.” Thẩm Thanh Hoà nói câu cuối cùng này, Lý Nhuế liền hiểu: “Nếu cô ấy hỏi tôi, tôi mới nói cho cô ấy biết, hoặc là chờ đến khi cô ấy phát hiện ra, coi như đã biết.” Thẩm Thanh Hoà ừ một tiếng, “Còn những người mới khác thì thế nào rồi?”
“Bây giờ, Thẩm Giáng Niên trực tiếp báo cáo lên cô, bởi vì không có thuộc bộ phận nào, Thích Tử Quân và Nguyễn Nhuyễn đều ở bộ phận tài chính kinh doanh, tạm thời được giao cho bên chuyên kiểm soát rủi ro, phương hướng đào tạo cụ thể phụ thuộc vào hiệu suất của họ trong quá trình thực tập. Nhưng mà có lẽ sẽ không có thay đổi lớn.” Lý Nhuế quan sát biểu cảm của Thẩm Thanh Hoà, thấy không có thay đổi sắc mặt, cho nên tiếp tục nói: “Khả năng thích ứng không tệ, cũng nhanh làm quen với người trong bộ phận.” Lý Nhuế lấy Thích Tử Quân và Nguyễn Nhuyễn giới thiệu chi tiết, còn mấy người kia chỉ nói sơ bộ.
“Ừm.” Thẩm Thanh Hoà gõ bàn phím, nói: “Nên nghiêm khắc thì phải nghiêm khắc, không đủ tiêu chuẩn, nửa năm sau sẽ sa thải.”
“Được, Thẩm tổng.” Làm việc cùng nhau nhiều năm, Lý Nhuế đương nhiên biết Thẩm Thanh Hoà có yêu cầu công việc rất nghiêm khắc, “Thẩm tổng, về tiệc chào đón người mới. Bên Tưởng tổng nói hôm nay hoặc mai đều có thể, chờ ngài định ngày cụ thể.”
“Chọn ngày làm gì không bằng hôm nay đi.” Động tác gõ bàn phím của Thẩm Thanh Hoà dừng lại, “Thẩm Giáng Niên dù sao cũng không phải là nhân viên lâu dài, cô đến xác nhận với cô ấy, tốt nhất là nên tham gia, nhưng cũng đừng bắt ép.”
“Được, vậy tôi đi đây.” Lý Nhuế đồng ý.
“Tối nay không bắt buộc uống rượu. Nhân viên có thể gọi bất cứ thứ gì họ muốn, để bọn họ tự nguyện, nói khách sạn chuẩn bị nước trái cây trước và ít đồ uống khác.” Thẩm Thanh Hoà dặn dò.
Lý Nhuế đi ra khỏi văn phòng phó tổng, vui mừng thay mấy người trẻ, không cần phải uống rượu. Mỗi năm khi người mới gia nhập công ty, Thẩm Thanh Hoà đều lo liệu mọi việc, cô ấy sẽ không vì người mới có những đối xử đặc biệt, nhưng cũng không phải vì họ là người mới mà làm những chuyện khó xử.
Là một người lãnh đạo, nắm giữ quyền lực, điều hiếm có nhất chính là sự công bằng, Thẩm Thanh Hoà nổi tiếng là người công bằng, làm tốt thì được đánh giá cao, làm sai thì bị phê bình. Bây giờ Thẩm Thanh Hoà có danh tiếng rất tốt trong tập đoàn Nhã Nại, trong cuộc bỏ phiếu kín hàng năm, bất kể là ngoại hình, năng lực hay lời nói, Thẩm Thanh Hoà đều đứng đầu, đây cũng là điều khiến Tưởng Duy Nhĩ bực bội, rõ ràng cô ấy mới là ‘thiên thần’ trong công ty, thế mà lại bị ‘mặt quỷ’ cướp đi danh tiếng tốt?
Đối với tiệc chào đón người mới, Thẩm Giáng Niên lịch sự xác nhận, Thẩm Thanh Hoà có tham gia hay không, Lý Nhuế trả lời đúng sự thật, “Cấp lãnh đạo sẽ có mặt.”
Lý Nhuế nói không sai, Thẩm Thanh Hòa đúng là có mặt, nhưng có mặt ở đây, là mở màn mời rượu chúc người mời, nói lời động việc, sau đó nhận điện thoại đi ra ngoài. Tim Thẩm Giáng Niên cũng đi theo người ta, chờ mãi chờ hoài, chờ không thấy Thẩm Thanh Hòa trở lại.
Thẩm Giáng Niên ăn mà có cảm giác như nhai sáp, Nhã Nại tiếp đón người mới ở nhà hàng 5 sao, thế mà cô chẳng ăn ra mùi vị gì. Thẩm Thanh Hoà đi đâu rồi? Rõ ràng túi xách vẫn còn ở đây, nhưng người lại không? Thẩm Giáng Niên nhìn về phía bàn Thẩm Thanh Hoà, chạm mặt Tưởng Duy Nhĩ vừa cúp điện thoại, ánh mắt đầy ẩn ý.
Thẩm Giáng Niên nhìn đi chỗ khác, đứng dậy muốn ra ngoài hít thở, nhân tiện đi xem Thẩm Thanh Hoà có ở bên ngoài không. Nhưng Lý Nhuế đột nhiên đứng dậy, đến chào hỏi lãnh đạo: “Đi thôi, đi mời Tưởng tổng ly rượu, mấy bạn trẻ uống gì cứ uống.” Thẩm Giáng Niên ngồi cùng bàn với mấy bạn nhỏ.
Trong mấy bạn nhỏ, con trai uống rượu, con gái uống thức uống bình thường, Thẩm Giáng Niên là người lớn đương nhiên định uống rượu, Thẩm Giáng Niên lấy đồ uống, khi cô quay lại, suýt chút nữa đụng người phía sau, là Nguyễn Nhuyễn.
“Chỗ em có đồ uống màu trắng, có thể thay thế rượu trắng….” Nguyễn Nhuyễn có uống một ngụm bia, gương mặt nhỏ đỏ bừng, Thẩm Giáng Niên cười bạn nhỏ này, “Không cần đâu, tôi uống rượu là được.” Mặt Nguyễn Nhuyễn càng đỏ hơn, “A~ nhưng rượu hơi cay~” Thẩm Giáng Niên giơ tay xoa tóc cô bé, “Không sao đâu~” Nguyễn Nhuyễn rụt cổ lại, đáng yêu như một bé mèo.
Nguyễn Nhuyễn trở lại chỗ ngồi, Thích Tử Quân thấp giọng hỏi, “Cậu làm gì thế?”
“Không có gì~” Tim Nguyễn Nhuyễn đập rất nhanh.
Tưởng Duy Nhĩ yêu cầu mọi người nói chút gì đó, còn chủ đề thì: “Tôi không muốn nghe mấy lời giả tạo, nói cái gì mà tương lai sau này dựa vào công ty, nếu như đã đến Nhã Nại, công ty đương nhiên sẽ mang những thứ tốt cho mọi người.” Tưởng Duy Nhĩ nhìn xung quanh, “Thẩm tổng không có ở đây, mọi người nói đi, ấn tượng của mọi người về tôi thế nào, không thể nói qua loa nha.” Những lời này khiến mọi người bật cười.
Thích Tử Quân ca ngợi Tưởng Duy Nhĩ tuổi trẻ đầy triển vọng, là tấm gương cho cô ấy, cô ấy sẽ nỗ lực, học nhiều làm nhiều để được như Tưởng Duy Nhĩ. Đến lượt Nguyễn Duyệt, bởi vì uống chút cồn, mặt đỏ thì không nói, lại có chút lắp bắp, rõ ràng là say, còn chớp chớp mắt: “Tôi, cảm thấy ngài rất đẹp lại có năng lực, cực kỳ lợi hại~” Tưởng Duy Nhĩ cười hỏi: “Vậy trong công ty, cô cảm thấy ai đẹp nhất?”
Nguyễn Nhuyễn mím môi, hít một hơi thật sâu, nói thẳng: “Phải nói thật sao?” Tưởng Duy Nhĩ rất thú vị, “Đương nhiên là thật.” Xem ra không phải cô, mà lại là Thẩm Thanh Hòa chết tiệt!
“Tôi thấy Thẩm Giáng Niên là đẹp nhất.” Khi Nguyễn Nhuyễn nói, ánh mắt cô ấy khẽ rung lên, như thể cô ấy đang ngại ngùng. Tưởng Duy Nhĩ bất ngờ, cô liếc nhìn Thẩm Giáng Niên đang mỉm cười, còn lén lút kéo Nguyễn Nhuyễn. Nguyễn Nhuyễn cười ngốc nghếch, Thẩm Giáng Niên dùng đầu lưỡi liếm môi, ha ha, cô gái nhỏ này thật thú vị.
Tưởng Duy Nhĩ nhìn Thẩm Giáng Niên cười một cái, người tiếp theo đương nhiên là Thẩm Giáng Niên rồi, xem người này khen Tưởng Duy Nhĩ thế nào đây?”
“Ôi, Thẩm tổng đã trở lại.” Tưởng Duy Nhĩ đột nhiên nói, và mọi người nhìn theo ánh mắt của cô ấy, Thẩm Thanh Hòa thực sự đã trở lại. Thẩm Giáng Niên không biết có phải là ảo giác của mình hay không, sắc mặt Thẩm Thanh Hoà có vẻ không được tốt lắm, chẳng lẽ công việc không suôn sẻ? Có một cuộc điện thoại thôi mà nghe lâu như vậy, cô cố gắng kiềm chế lắm mới không hỏi ra.
“Nếu Thẩm tổng đã trở lại, vậy Thẩm Giáng Niên không cần nói về tôi nữa, nói về Thẩm tổng đi.” Tưởng Duy Nhĩ cầm một ly rượu bằng một tay, Lý Nhuế ở kế bên rót rượu. Thẩm Thanh Hoà cũng không trốn tránh, nhận ly rượu, ánh mắt nhu hòa nhìn Thẩm Giáng Niên, cười nói: “Nói cái gì?”
Tất cả mọi người đã nói xong hết, chỉ còn lại Thẩm Giáng Niên, thế mà lại đúng lúc Thẩm Thanh Hòa trở lại, Thẩm Giáng Niên thực sự muốn nâng ly và hỏi ông trời, ông trời à, ông có chắc là ông không chơi tôi không?
Hai ánh mắt chạm nhau, ánh mắt dịu dàng của Thẩm Thanh Hòa đã khiến trái tim Thẩm Giáng Niên mềm mại, thế nên, cô có thể… thổ lộ được sao?
