– đại nhân, là một con chó con, vẫn còn sống, giờ chúng ta phải làm gì đây ạ?
Người đàn ông vốn bất động, nghe thấy lời này liền mở mắt ra.
– đưa lại đây để ta xem thử.
– vâng, đại nhân.
Tài xế cung kính cúi đầu rồi đi ôm con chó con kia về.
Lúc người đàn ông nhìn thấy con chó con kia, vẻ mặt hắn có hơi thay đổi, lộ ra sự thích thú.
– là một con non à?
– đại nhân đừng chạm vào, trên người nó đều là máu.
Tài xế thấy người đàn ông muốn ôm lấy chú chó con kia thì vội ngăn cản, người đàn ông nghe vậy liền ngẩng đầu lên, tài xế vừa đối diện với ánh mắt kia của hắn liền run rẩy không thôi, vội vã đưa chó con kia cho đại nhân nhà mình.
– trở về trang viên thôi.
– vâng, đại nhân.
Tài xế gật đầu, lại tiếp tục lái xe đi tiếp.
…
“Tiểu chủ nhân, cô cuối cùng cũng tỉnh lại rồi.”
Hạ Kỳ Như vừa mở mắt ra liền thấy Tiểu Hắc bay vòng vòng trên đầu mình.
Cô cảm thấy nó phiền nên đưa tay ra định kéo nó xuống.
Lúc nhìn thấy một cái móng nhỏ với bộ lông trắng muốt vươn ra, cô hơi nhíu mày, thử quơ một cái.
Cái móng nhỏ kia cũng cử động theo cô.
Hạ Kỳ Như hơi thích thú lại quơ thêm mấy cái nữa.
Tiểu Hắc: “…” tiểu chủ nhân hình như vẫn chưa nhận ra tình hình hiện tại của mình thì phải.
Hạ Kỳ Như đúng là chưa nhận ra tình hình hiện tại của mình thật, bởi mãi một lúc sau, tới khi cái móng nhỏ kia nắm được Tiểu Hắc trong tay rồi , cô mới bừng tỉnh mà bật dậy.
Cái quái gì thế này?
Rõ ràng là cô túm được Tiểu Hắc mà, nhưng vì sao Tiểu Hắc lại nằm trong tay cái móng vuốt kia chứ.
Hơn nữa những đồ vật bình thường xung quanh cô…vì sao lại đột nhiên khổng lồ như thế?
Tiểu Hắc thấy Hạ Kỳ Như đã nhận ra sự thật rồi thì tốt bụng khuyên nhủ.
“Tiểu chủ nhân, cô cũng đừng kích động quá, tuy hiện tại cô là chó, nhưng khi vết thương lành lại, cô vẫn sẽ có thể biến thành người.”
“Ngươi vừa nói cái gì cơ? Chó sao?”
Hạ Kỳ Như phản ứng được liền lập tức chạy đến trước một tấm kính thủy tinh.
“Tiểu chủ nhân yên tâm, dù là chó thì cô vẫn là một con chó rất đẹp.”
Tiểu Hắc nhìn vào chú chó nhỏ với bộ lông trắng như tuyết ở trong tấm kính thủy tinh mà tấm tắc khen không ngừng.
Tiểu chủ nhân yêu thích cái đẹp như thế, dù có xấu đi chăng nữa, nó cũng sẽ khen đẹp.
Hạ Kỳ Như: “…”
Đúng là đẹp thật, nhưng mà dù đẹp đến mấy thì bà vẫn là một con chó.
Vì sao kiếp này của bà lại là chó chứ?
Aaaaaa!!!!!!
“Tiểu chủ nhân, đây chỉ là tạm thời, là tạm thời thôi, cô vẫn có thể biến trở lại thành người mà.”
Tiểu Hắc thấy Hạ Kỳ Như kích động muốn túm lấy nó xả hận liền vội vã nói nhanh, Hạ Kỳ Như dừng tay, nhìn nó đầy nghi hoặc.
“Ngươi nói thật?”
“Ta thề.”
Tiểu Hắc vừa thề thốt xong, trong phòng liền vang lên tiếng bước chân, rất nhanh chóng, một giọng nói đã vang lên trên đỉnh đầu cô.
– nhóc dậy rồi sao?
Hạ Kỳ Như ngửa đầu lên nhìn, không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền không nhịn được mà cảm thán.
Cmn, tên này ăn gì mà cao vậy?!?
Hay tại cô thu nhỏ lại nên mới thấy hắn cao như thế?
Y như người khổng lồ luôn.
Người đàn ông thấy Hạ Kỳ Như ngây người nhìn mình thì ngồi xổm xuống mà ôm cô lên.
Thân thể Hạ Kỳ Như đang dùng vẫn là một con non.
Thế nên bây giờ cô trông vẫn rất nhỏ nhắn mà nằm gọn trong vòng ôm của người đàn ông kia.
Hạ Kỳ Như đang bị thương nên không dám phản kháng, ngoan ngoãn ngồi im không nhúc nhích.
Nhưng tên đó mà muốn sờ lông cô, cô lập tức xù lông lên phản kháng.
Dù hiện tại bà là một con chó, nhưng không có nghĩa là bà để ngươi ngang nhiên mà sàm sỡ bà nhé!
Có là chó, bà cũng phải là một con chó quý tộc, không phải ai muốn sờ cũng sờ được!