Khách hàng của chúng ta sắp đi lĩnh cơm hộp rồi sao?
[ Kí chủ, không đến mức đấy đâu. Nhưng mà…] Cậu chuột đáng ghét kéo dài giọng: [ Ngài không mau chân là xong hết đó.]Tịnh Hề nhún nhún vai…
Cho chết luôn đi.
Ta mợt rồi.
[…] Nhìn bộ dạng bình bình thản thản dắt chó đi chơi của Tịnh Hề, cậu chuột trợn trắng cả mắt lên, rít qua kẽ răng: [ Khách hàng cách ngài ba bước chân thôi mà, kí chủ!!!]Tịnh Hề chớp chớp mắt hạnh, lùi ba bước…
Đâu? Khách hàng đâu?
[…] Kí chủ đôi lúc lại thích đối nghịch với bổn chuột.Nể mặt cô mua tất cho ta…
[ Kí chủ, mười điểm công đức của ngài đang ở chỗ đám nữ chính đó. Đi qua gian hàng này đã, rẽ trái là đến rồi.] Bốn chữ “mười điểm công đức” đặc biệt được nhấn mạnh.Phải nói thế kí chủ mới tỉnh ngộ.
Tịnh Hề đi theo hướng chuột nhỏ chỉ, chưa kịp đến nơi đã nghe thấy tiếng quát của nữ nhân: “Trương Dĩnh, cô cầm đồ của khách hàng thì lập tức mang đi trả. Bằng không, tôi sẽ gọi cho cảnh sát tới đây bàn giao chuyện này.”
“Chị Lệ, chuyện này không phải do em làm mà.” Giọng nói vang lên, tràn đầy sự khẩn cầu. Trương Dĩnh gấp đến phát khóc, gắt gao cắn môi, thân hình bé nhỏ không khỏi run rẩy.
Người được gọi là chị Lệ kia một chút cảm xúc cũng không có, lạnh lùng: “Cô suy nghĩ thật kĩ đi. Nếu cô không đem đồ trả cho khách hàng, công việc này của cô cũng đừng hòng giữ nữa.”
Tịnh Hề đứng bên góc:”…” Chuột béo! Chuyện gì đây?
Giải thích cho bảo bảo thì bảo bảo mới đi cứu khách hàng được chứ.
[ Kí chủ, Trương Dĩnh là một nhân viên tư vấn làm ở đây. Hôm nay cô bạn thân của nữ chính trong lúc đi từ phòng thử đồ đi ra, phát hiện mình đánh mất đồ. Sai quản lý đến cho coi video, vòng đi vòng lại thì tội lỗi này bèn đổ lên đầu Trương Dĩnh.]Ồ, có nghĩa là Trương Dĩnh làm chuyện này?
[ Kí chủ, cô ta không làm ạ.] Cô phải tin tưởng vào khách hàng chứ!Đạo đức nghề nghiệp của cô lại chạy mất đâu rồi???
Tịnh Hề nhìn cái đám người túm tụm một chỗ, sờ sờ cằm…
Thế chuyện này là ai làm?
Nói luôn hung thủ đi, tí bổn bảo bảo ra quật chết ả!
Chuột nhỏ rất tri kỉ nói cho cô: [ Hung thủ là Lâm Cẩn. Một nữ nhân viên xinh đẹp hám tiền. Làm cùng chức vụ với Trương Dĩnh. Do ghen tị với năng lực làm việc của cô ấy nên mới cướp đồ của người khác, hắt chậu nước bẩn này vào mặt Trương Dĩnh.]
Thế sao mức độ nhiệm vụ lại ghi là báo động vàng.
Nghe nó có vẻ rất bình thường đi.
[ Kí chủ, không bình thường đâu. Theo những thông tin mà máy chủ gửi về thì tầm vài tiếng nữa thôi, Trương Dĩnh sẽ bị hiếp dâm đến chết trong ngõ hẻm. Xác được cắt khúc ném xuống sông.]Tịnh Hề:”…” Cái gì vậy má?
Không phải đang là ngôn tình đô thị sao?
Thoắt cái lại nhảy sang văn trinh thám, vụ án rồi à?
Trình độ bẻ lái của chuột béo khét lẹt à nha!
[ Kí chủ…] Giọng nói non choẹt của chuột nhỏ dần dần trở nên nghiêm túc: [ Mỗi tiểu thế giới sẽ có rất nhiều số phận, các loại cuộc đời khác nhau. Chỉ có nam nữ chính là được Thiên đạo ủng hộ, khí vận bám thân nên mới có được cuộc sống tốt đẹp. Còn những kẻ xui xẻo khác là để ngài đến cứu vớt đấy. Đặc biệt là thể loại biến thái một lời không hợp đòi hủy diệt thế giới như nam phụ. Đó chính là lí do nếu ngài hại chết nam nữ chính thì tiểu thế giới sẽ không sụp đổ, nhưng ngài phải trả giá bằng chính mạng sống của mình.]Nghe chuột nhỏ giảng đạo thao thao bất tuyệt, Tịnh Hề rũ rũ mắt…
Lâu lắm rồi mới thấy con chuột béo này nói nhiều vậy đấy.
Bình thường, nó chỉ biết ăn ăn và nam phụ, nam phụ thôi.
[…] Những gì nó vừa nói kí chủ có nghe không đấy???Cô vừa nghĩ nghĩ cái gì?
Nó ăn thì sao chứ?
Tìm nam phụ không phải đều vì độ hảo cảm à?