Bên dưới, hài cốt khắp nơi, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.
Cảnh tượng này khiến người ta nhìn thấy mà giật mình, những người tới xem đều tái mặt.
“Tần… Tần Vũ này mạnh… mạnh quá!”
“Bao nhiêu người như thế cũng không giết được hắn”.
“Rất xứng với thứ hạng năm mươi trên bảng Phong Vân”.
“Ha ha ha!”
Khi mọi người còn đang kinh ngạc, cảm thán thì từ trên hư không vọng lại tiếng cười lớn của Diệp Thành, hắn cầm Kim Long Đao dính máu, bật cười nhìn đám quần hùng rồi quát to: “Chuột nhắt, một đám chuột nhắt”.
“Giết!”
Lão già mặc áo bào tìm mặt mày hung ác lao tới, trong ống tay áo có lôi mang bay ra, hoá thành một thanh sát kiếm màu bạc, đâm thẳng về phía Diệp Thành.
Tuy nhiên điều khiến mọi người ngạc nhiên là Diệp Thành không hề né tránh.
Phụt!
Dưới ánh mắt của mọi người, ngực hắn bị đâm thủng.
Lúc này Diệp Thành mới nhúc nhích, hai tay hắn chợt túm lấy cổ áo lão già, sau đó đập mạnh đầu vào trán lão, đầu hai người lập tức rách ra.
Có lẽ lão già áo tím cũng không ngờ Diệp Thành sẽ chơi chiêu này, lão ta sững sờ tại chỗ.