Phù.
Nhiếp Vân từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, hắn thở dài một hơi, nhấc chân đi qua chỗ cái liễn này.
Vốn hắn đang lo lắng liệu có phải có người ở đây hay không, hiện tại xem ra căn bản không có người. Từ những Long thi này và khí tức từ cổ chí kim bên trên cái liễn này xem ra chỉ sợ chí ít cũng có vài vạn năm lịch sử.
Đoạt Thiên tạo hóa bí cảnh cướp lấy tạo hóa từ Thiên địa, tối đa cũng chỉ có thể sống tới chín ngàn chín trăm chín mươi chín tuổi, thực lực có mạnh hơn nữa cũng không có cách nào hơn vạn. Tuổi thọ chính thức hơn vạn, chỉ sợ chỉ có thần linh trong truyền thuyết mà thôi.
Thế giới này có thần linh hay không Nhiếp Vân cũng không rõ, tuy nhiên, lúc này từ trong tối tăm hắn đột nhiên cảm thấy, người có thể khiến cho chín đầu cự long kéo liễn này, cho dù không phải là thần linh thì cũng không chênh lệch là bao.
– Thiên địa lật úp, hoàng thừa cửu long phá không tới, chiến Tu La vương và Mê vụ chi hải, lục giới nghiền nát, rơi xuống phía dưới….
Phía trước liễn là một mảnh văn tự, loại kiểu chữ này tuy rằng Nhiếp Vân không biết, nhưng mà trong tối tăm dường như có một cỗ ý niệm truyền tới, khiến cho hắn lập tức hiểu được.
Dường như nói chủ nhân của cái liễn này đại chiến với một siêu cấp đại năng khác, cuối cùng hai người cùng chết. Về phần tại sao thi thể chín đầu cự long lại rơi xuống chỗ này, Hoàng và Tu La vương kia đi nơi nào cũng không có miêu tả kỹ càng.
– Ngươi chờ một chút, nếu như ngươi lại đi trước mà không chờ thì bổn tiểu thư sẽ giết ngươi.
Di Tĩnh cũng từ trong khiếp sợ tỉnh lại, nàng ngẩng đầu thì đã thấy Nhiếp Vân đi xa, nàng lập tức giật mình, liên tục hét lớn.
Nhiếp Vân mặc kệ nữ nhân điên này, tiếp tục đi về phía trước.
– Ta nói ngươi không nghe thấy sao? Còn không mau dừng lại cho ta.
Thấy thiếu niên không để ý tới lời nói của nàng, lửa giận trong lòng Di Tĩnh thoáng cái bốc lên. Từ nhỏ tới lớn còn chưa có ai dám vi phạm suy nghĩ của nàng. Cho dù là ca ca nàng, một khi nàng thực sự tức giận thì cũng sẽ làm dịu. Mà tiểu tử này không có thực lực, nàng không giết tiểu tử này đã là không tệ rồi, không ngờ tiểu tử này lại dám không để ý tới nàng… Đáng giận.
Càng nghĩ càng giận, sắc mặt Di Tĩnh càng thêm âm trầm.
– Ài, ta nói ngươi có nghe thấy không? ngươi điếc hay là câm? Hiện tại bổn tiểu thư ra lệnh cho ngươi lập tức trở lại, nếu như không đáp ứng, như vậy chẳng những không bàn tới giải dược mà ta còn lập tức đánh chết ngươi…
Tuy nhiên nàng còn chưa dứt lời thì đã nhìn thấy thiếu niên đang đi phía trước đột nhiên dừng lại.
– Câm miệng.
– Cái gì? ngươi dám bảo ta câm miệng? Ta thấy ngươi chán sống rồi.
Máu nóng của Di Tĩnh thoáng cái xông lên đầu, Thiết Long tiên xuất hiện trong lòng bàn tay, đánh về phía Nhiếp Vân.
Tuy nhiên nàng vừa mới cử động Thiết Long tiên, còn chưa đợi đánh tới người Nhiếp Vân thì đã cảm thấy nặng như thái sơn.
Sưu…
Chỉ một thoáng Thiết long tiên biến mất không thấy gì nữa, dường như bị Long thi ở trên mặt đất hút qua.
– Ah…
Di Tĩnh giật mình, khuôn mặt trắng nõn trắng bệch.
Bất kể thế nào nàng cũng là một nữ nhân tuổi không lớn lắm, cho dù thực lực đạt tới Nạp hư cảnh, thế nhưng đối với thứ mà mình không biết trong lòng vẫn có sợ hãi nồng đậm. Lực lượng hút đi Thiết Long tiên cường đại vô cùng. Tuy rằng phản đối nàng động thủ, nhưng mà nàng hiểu rõ, đối phương muốn đánh chết nàng thì chỉ cần một ý niệm trong đầu là đủ.
– Ngươi mà cũng biết sợ hãi sao?
Thấy bộ dáng này của nàng, Nhiếp Vân hừ lạnh.
– Sợ hãi? Nói bậy, bổn tiểu thư không biết sợ, chỉ là… chỉ là…
Nghe thấy thiếu niên nói vậy, Di Tĩnh vội vàng quay mặt lại, muốn giải thích hai câu, nhưng mà cũng không biết nên nói thế nào.
– Hừ.
Không để ý tới lời giải thích của nàng, Nhiếp Vân ngẩng đầu, lúc này hắn đã đi tới trước
mặt cái liễn này.