Cô tiếp nhận quyền tổng giám đốc do Diệp Mạn sắp xếp, và sự can thiệp của cô sẽ ảnh hưởng đến việc phân chia cổ phần của dòng chính nhà họ Diệp.
Diệp Thương cau mày: “Cô là một người ngoài, là cái thá gì chứ? Cô cũng xứng ngồi ở vị trí đó sao?”
Diệp Hoa lập tức phản bác: “Sếp Tần được chủ gia tộc sắp xếp làm tổng giám đốc, tại sao cô ấy không thể ngồi vào vị trí đó?”
Tần Thanh Tâm cũng lạnh lùng nhìn Diệp Thương.
Diệp Thương giễu cợt: “Chưa nói đến việc cô ta có đủ tư cách ngồi đó hay không, chỉ riêng việc cô ta đến muộn nửa tiếng, chúng ta đã có quyền sa thải cô ta rồi”.
“Các người thông báo với tôi rằng thời gian họp là mười giờ sáng.
Tuy tôi không đến sớm nhưng tôi cũng không đến muộn, thay vào đó, tôi bước vào phòng họp này đúng vào lúc mười giờ.
Tại sao lại nói tôi đến muộn nửa giờ?”
Tần Thanh Tâm lập tức phủ nhận.
“Ai nói với cô rằng cuộc họp được tổ chức vào lúc mười giờ? Cuộc họp buổi sáng của Mambo Đỏ luôn bắt đầu đúng giờ vào lúc chín giờ ba mươi phút”.
Diệp Thương cười khẩy: “Mấy chục người có mặt ở đây đều có thể đúng chín giờ ba mươi phút có mặt, sao chỉ có một mình cô đến lúc mười giờ?”
Sắc mặt Tần Thanh Tâm đột nhiên thay đổi, cô nhớ rõ tối hôm qua nhận được một cuộc gọi, bảo cô rằng có cuộc họp vào lúc mười giờ sáng nay.
Vì vậy, cô đã bước vào phòng họp đúng giờ, nhưng lúc này, Diệp Thương lại nói rằng thời gian họp được thông báo là chín giờ ba mươi phút.
Kết hợp với tình hình hiện tại, rõ ràng có người đã cố tình giở trò ngăn cản mình.
Nếu bây giờ cô còn không biết chuyện gì đang xảy ra thì đúng là chiếc bình hoa rồi.
Rất nhanh sau đó Tần Thanh Tâm đã bình tĩnh trở lại, cô hỏi: “Nếu như ông muốn dùng thủ đoạn đê hèn như vậy để đuổi tôi ra khỏi tập đoàn Mambo Đỏ thì ông cũng hơi xem thường tôi rồi đấy”.
Diệp Thương nhướng mày: “Tôi đâu cần phải dùng thủ đoạn bẩn thỉu để đuổi cô đi? Chỉ cần một câu nói của tôi thôi thì có đến tám mươi phần trăm những lãnh đạo cấp cao ngồi ở đây sẽ bắt cô phải cút ra khỏi Mamba Đỏ, cô có tin không?”
Tần Thanh Tâm lắc đầu cười khẩy: “Chỉ vì các người cho rằng đến muộn nửa giờ là tại tôi sao?”
“Đúng vậy!”
Diệp Thương nói: “Theo quy định của Mambo Đỏ, phàm là những lãnh đạo cấp cao từ chức vụ giám đốc trở lên, chỉ cần họ đến muộn nửa giờ trong một cuộc họp quan trọng thì sẽ phải cút xéo dựa theo quy trình sa thải”.
Diệp Hoa không nhịn được, lập tức nói: “Hôm nay chỉ là chào đón sếp Tần nhận chức tổng giám đốc thôi, không phải cuộc họp quan trọng gì”.
Diệp Thương cười nói: “Diệp Hoa, ông sai rồi.
Buổi gặp mặt hôm nay căn bản không phải để chào đón một người phụ nữ không phải họ Diệp”.
Ông ta nói dứt lời, Diệp Hoa đột nhiên có linh cảm không tốt, với sự hiểu biết của ông ta về Diệp Thương, ông ta sẽ không nói vu vơ.
“Hôm nay là ngày tập đoàn Mambo Đỏ của chúng ta ký kết hợp đồng hợp tác với tập đoàn Tào Thị.
Nội dung buổi họp hôm nay, ngoài việc sắp xếp công việc hàng ngày ra chính là ký kết hợp đồng”.
Diệp Thương dựa vào chỗ ngồi một cách đầy thoải mái, cười ha hả hỏi Tần Thanh Tâm.
“Cút ra ngoài!”
“Tập đoàn Mambo Đỏ không cần một người khác họ”.
“Tần Thanh Tâm, cút khỏi tập đoàn Mambo Đỏ ngay lập tức! Nếu không, chúng tôi sẽ không khách sáo với cô!”
Trong chốc lát, Tần Thanh Tâm bị cả một nhóm người công kích.
Ngay cả Diệp Hoa cũng hoàn toàn bỏ cuộc, để mặc mọi người làm ầm lên.
– —————————.