Lần này, Giang Nghĩa nhìn rõ rồi.
Đối phương căn bản không phải là vì chuyện của chồng mà đến, mà chỉ là đến khiêu khích.
Người phụ nữ bình thường nghe thấy điều kiện như vậy, đâu thể trực tiếp từ chối chứ? Hận không thể có người mau chóng chữa trị cho chồng của cô ta mới đúng.
Người phụ nữ này, chắc chắn có vấn đề.
Giang Nghĩa trông rất thong dong nói: “Cô Hứa, cô cố chấp không chịu để chúng tôi chữa trị cho chồng của cô, có phải sợ chúng tôi chữa khỏi cho chồng của cô thì cô không thể gây chuyện được nữa đúng không?”
Anh nói rất thong dong, nhưng trọng lượng của lời này rất nặng.
Hứa Quân Mỹ nuốt nước bọt, nếu cô ta còn cố chấp từ chối, khó tránh sẽ khiến người ta nhìn ra sơ hở.
Nhiều con mắt ở xung quanh đều đang nhìn.
Cuối cùng, Hứa Quân Mỹ lạnh lùng nói: “Được, tôi để anh khám, nhưng anh cũng chỉ có thể khám, chúng tôi sẽ không uống một viên thuốc của anh! Tự tôi sẽ tìm bác sĩ chuyên nghiệp chữa trị.”
Bác sĩ chuyện nghiệp sao?
Ha ha, khu Giang Nam bây giờ, chỉ bàn tới y thuật, đã không có mấy ai có thể vượt qua Giang Nghĩa rồi.
Anh bước hai bước đến trước mặt Uông Cường, khuỵu người xuống kiểm tra tình hình, tiến hành quan sát toàn diện Uông Cường, trong lúc đó, Hứa Quân Mỹ không ngừng nuốt nước bọt.
Sau khi xem xong, Giang Nghĩa đã cười.
Trong lòng anh đã có tính toán.
Đầu tiên, chân của Uông Cường quả thật bị bỏng, nhưng lại không phải là bị bỏng do cháy rừng ba ngày trước, mà là hôm qua mới bị bỏng, thời gian không khớp.
Rõ ràng, đây là muốn đổ tội cho khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng mà giở trò.