Yêu thú không ngừng công kích, kết quả là 9 cái đuôi của nó bị cháy trụi, trở nên chật vật khó coi, không còn yêu diễm xinh đẹp ban đầu.
Linh trí của nó cực cao, biết một người một chó này không dễ chọc – nhất là con chó kia, vốn chó đã khắc hồ ly, giống như có được tăng thêm công kích, tiếp tục đánh thì chẳng những nó thua, càng có khả năng sẽ chết!
Hồ ly giỏi không ngại thiệt thòi trước mắt!
Chạy!
Hồ ly vốn là yêu thú dạng nhanh nhẹn, bốn chân nó đạp mạnh một cái, thân thể lập tức bắn ra. Nhưng nó vừa chạy ra ba trượng, trước mặt lại xuất hiện một nắm đấm to lớn.
Thật ra nắm đấm này cũng chỉ có kích thước bình thường, nhưng vì nháy mắt đã đánh tới trước mặt nó, liền trở nên đặc biệt lớn!
Ầm!
Nó đã bất lực tránh né, lập tức bị một quyền đánh trực diện, tiếng xương vỡ vụn vang lên, nó bị mạnh mẽ đánh văng 10 trượng, trán toát ra một đường máu.
Lăn một vòng trên mặt đất, Cửu Vĩ Yêu Hồ mới bò dậy, trên mặt toát ra khiếp sợ không thôi.
Chiến lực của tên con người kia thật mạnh, thậm chí còn lợi hại hơn cả con chó kia, một đấm liền đánh vỡ xương đầu của nó, suýt nữa trực tiếp làm vỡ nát thức hải của nó!
– Gâu… Tiểu Hỏa nổi giận, con mồi này lại dám bỏ chạy, thật không để mắt tới nó, nó liền tung chân vội đuổi theo.
Tuy nhiên, loài chó hơn ở sức bền, trong thời gian ngắn bùng nổ tốc độ lại không nhanh.
Cửu Vĩ Yêu Hồ linh hoạt né tránh, nó tập trung phần lớn sức chú ý vào người Chu Hằng, tên con người này có tốc độ sánh ngang nó, hơn nữa lực sát thương vô cùng khủng bố, nó không thể không phòng bị.
Chu Hằng không có ý muốn lãng phí thời gian nữa, tay phải vung lên, đã tế ra hắc kiếm.
Hắn gia nhập vòng chiến.
Bản năng của Cửu Vĩ Yêu Hồ cảm ứng được hắc kiếm phát ra sát khí uống cạn máu cường giả, sợ tới mức tim gan tan vỡ, bất chấp mọi giá quay đầu bỏ chạy!
Oong!
Chu Hằng phát động Tử Diễm Thiên Long, khí thế lan tràn ra như thủy triều. Ầm! Con yêu hồ này lập tức bị ảnh hưởng, động tác nhảy ra lập tức cứng lại, hắc kiếm đã vung lên, chém vào đầu con yêu hồ.
Phập…. Máu tươi văng lên, con Cửu Vĩ Yêu Hồ này nháy mắt đứt đoạn hơi thở, không chút giãy giụa thẳng cẳng lăn ra đất.
Chu Hằng toát ra mỉm cười, thu con yêu thú này vào pháp khí không gian, yêu thú cấp bậc này là vật đại bổ, sánh được với thánh dược — Không đúng, đã tới Minh giới, thánh dược cũng phải tăng lên mấy bậc, tối đa coi như linh dược thôi.
Tiểu Hỏa rất hung hăng, ban đầu còn cắn một chân yêu hồ không cho Chu Hằng thu vào pháp khí không gian, dù cho Chu Hằng xách con yêu thú lên, nó vẫn treo lủng lẳng treo trên không.
Chu Hằng vỗ về nó hồi lâu, tiểu tử này mới chịu hết giận, cắn mấy cái lung tung, lại chạy vòng quanh chân Chu Hằng, vẫy đuôi chờ được khen.
Chiến đấu cấp bậc cỡ này, con lừa cũng chỉ có thể nhìn, nhưng con lừa đê tiện này tự nhiên sẽ không cảm thấy ngại vì ngồi chơi hưởng lộc, lập tức yêu cầu nướng một cái đùi hồ ly nhét răng.
– Gâu gâu gâu!
Tiểu Hỏa cũng nước miếng tỏ vẻ đồng ý, nó đường đường Minh Tiên bậc cao mà vẫn không biết nói tiếng người, nhưng lại không khó nghe hiểu được tiếng người.
– …. Vậy nghỉ ngơi 1 giờ! Chu Hằng nói.
Hắn cắt lấy một cái chân hồ ly, sau khi nướng chín, mùi thơm mê người lan tỏa, làm cho Chu Hằng nuốt nước miếng. Con lừa cùng Tiểu Hỏa càng không cần nói, mỗi tên đều chảy nước miếng 3000 trượng.
Bọn họ ăn sảng khoái, Cửu Vĩ Hồ chính là Minh Tiên bậc rất cao, trong máu thịt ẩn chứa tinh hoa mạnh mẽ, là đồ bổ cực tốt cho Sáng Thế Đế, ngay cả Minh Tiên cũng vậy.
Bởi vì ẩn chứa lực lượng tinh hoa quá nhiều, bọn họ ăn một miếng sẽ phun ra ánh sáng, Chu Hằng có Ngũ Hành Phù Văn trấn áp, Tiểu Hỏa là thần thú thiên địa sinh ra, con lừa đen thì đã dùng Thiên Địa Quả, khẩu vị của bọn họ đều rất lớn, năng lực tiêu hóa lại mạnh khác thường, ba cái miệng liền nhanh chóng ăn sạch cái chân con hồ ly này.
Nhưng dù sao tu vi con lừa đen vẫn là yếu nhất, ăn xong liền căng bụng ra, chổng vó không động đậy nổi.
Nó quá tham lam, không chịu thiệt chút nào, không ngừng giành ăn với Chu Hằng cùng Tiểu Hỏa, hiện tại cuối cùng tự chịu quả đắng, bốn chân không ngừng co rút. Nếu không phải trong cơ thể nó có dược lực của Thiên Địa Quả chống đỡ, lúc này đã sớm bị lực lượng khủng bố nhồi đến nổ tung.
Chu Hằng cười ha hả, mặc kệ lúc nào thấy con lừa đen bị thiệt thòi đều là chuyện khiến người ta vui vẻ.
Hắn nắm một chân con lừa, cùng Tiểu Hỏa tiếp tục lên đường, đi ra một bước, con lừa đê tiện này liền hư một tiếng. Tuy nhiên, Thiên Địa Quả tuyệt đối có thể nói là kỳ dược đệ nhất thiên hạ, chỉ nửa giờ sau, bụng của nó liền xẹp xuống.
– Chu tiểu tử, ngươi dám ngược đãi bổn tọa như vậy, Lư đại gia phải cho ngươi biết tay! Con lừa này liền gào thét.
Chu Hằng tiện tay ném đi, vứt con lừa sang một bên: – Ai mà thèm nắm cái chân thối của ngươi!
– Hắc hắc, thối chỗ nào? Con lừa đen vội vàng dựng thẳng người lên, không biết xấu hổ nói: – Rõ ràng là ngươi đố kỵ bốn chân xinh đẹp, thon dài của bổn tọa!
– Ta nôn!
Tiểu Hỏa cũng học theo, phát nôn với con lừa, rõ ràng là lừa mẹ không sánh bằng cha ruột, ở trong lòng tiểu tử này, Chu Hằng dứt khoát xếp hàng thứ nhất.
Bọn họ tiếp tục đi tới, hơn một ngày sau, bọn họ đến một dòng suối, nước suối trong suốt, còn có linh khí dày đặc chớp động, quả thật còn tốt hơn cả ở Linh dịch Tiên giới.
Mấy người Chu Hằng vốc uống mấy ngụm, còn chưa tiếp tục lên đường, đã thấy một cái bóng đen xẹt qua bầu trời, ầm một cái đáp xuống. Đó là một con mãnh hổ thân dài 10 trượng, nhưng bên hông lại mọc ra hai cánh, đầu hổ giương cao, rất là khí phách.
Tinh Thần Cảnh!
Con yêu thú này là tồn tại Tinh Thần Cảnh, khí tức hùng mạnh đến khủng bố!
Con lừa đen liền bị dọa đến dựng thẳng hết bộ lông, còn Tiểu Hỏa cũng dựng thẳng đuôi lên, miệng ngoác ra, phát ra tiếng gầm gừ. Thường nói nghé con không sợ hổ, nó lại là thần thú trời sinh đất dưỡng, ngạo khí không thôi, làm sao lại đi sợ một con “phàm” thú?