“Thì ra Vương Thành đã trách nhầm nhị phó, thật ra đó là chuyện do đại phó làm.”
“Ta đã sớm cảm thấy đại phó có vấn đề rồi.”
“Hừ, hắn ta vẫn luôn một tay che trời, cuối cùng lần này thuyền trưởng cũng phát hiện ra chuyện tốt mà hắn ta làm.”
“Giúp đỡ Bạch Ngọc và Trương Nghĩa giết Vương Thành, không biết hắn ta nhận được bao nhiêu tiền.”
“Cho dù có nhận được nhiều tiền đến đâu, cuối cùng thì lần này cũng nhận được báo ứng xứng đáng rồi.”
“Nghĩ kỹ ra thì, những thuyền viên bị chết bất ngờ mấy lần trước nhất định cũng là do hắn ta làm đó.”
Cố Thanh Sơn không tiến lên.
Hắn lẳng lặng lắng nghe mọi người thảo luận.
Dựa vào trí nhớ của Vương Thành, trong các nhiệm vụ trước đây, thỉnh thoảng sẽ có người chết.
Thế nhưng đây là việc khó tránh khỏi, dấn thân vào công việc nguy hiểm như vậy, chắc chắn phải chấp nhận những rủi ro nhất định.
Chỉ có điều trước hôm nay, phi thuyền đã gặp phải một cuộc công kích bất ngờ của quái vật, khi đó đã chết không ít người.
Việc này chỉ có thể coi là xui xẻo.
Ánh mắt của Cố Thanh Sơn lướt qua đại phó, nhìn về phía mấy thi thể khác.
Căn cứ theo thông báo của thuyền trưởng, mấy người này là tòng phạm của đại phó, vẫn luôn giúp đại phó sắp xếp đủ việc bí mật, phản bội sự tín nhiệm của thuyền trưởng.
Theo quy định, những người này cũng đáng chết.
Thế nhưng bởi vì như vậy, tình hình của phi thuyền không được ổn lắm.
Gặp quái vật chết một đống người, phản bội thuyền trưởng lại chết thêm một nhóm người nữa.
Hiện tại, trên toàn bộ phi thuyền không còn lại bao nhiêu người.
May mà cách xử trí của thuyền trưởng mặc dù nghiêm khắc, nhưng chung quy lại cũng vì muốn tốt cho mọi người, cho nên những người còn lại cũng xem như là yên tâm.
Cố Thanh Sơn nghiêng đầu, nhìn xuyên qua cửa sổ phi thuyền về phía hư không loạn lưu ở bên ngoài.
Đó là không gian rộng lớn đi tới hai trăm triệu tầng thế giới, có vô số quái vật hung hãn đang sinh sôi nảy nở ở đó, các nền văn minh cũng phải dựa vào đường hàng không đã tìm ra, thông qua hư không gần như mênh mông vô tận này, mới có thể đến được thế giới khác.
Dựa theo ký ức của Vương Thành, muốn bảo đảm sự an toàn khi bay của phi thuyền, ít nhất cần có hơn mười người lão luyện cùng điều khiển phi thuyền.
Thế nhưng hiện tại, trên phi thuyền thoáng cái đã chết đi phần lớn người, chỉ còn lại bảy tám người.
Xem ra lần này sau khi đến chợ đen, phi thuyền ắt phải tuyển thêm một ít nhân công.
Cố Thanh Sơn lắc đầu, rời khỏi chỗ này.
Hắn quay trở lại buồng cá nhân của Vương Thành.
Đóng cửa lại, cởi cái túi vừa nhận ra.
Cố Thanh Sơn dốc tiền lên trên mặt bàn.
Leng keng leng keng!
Tiền kim loại đập lên mặt bàn, phát ra âm thanh vui tai thú vị.
Đây là mấy đồng tiền kim loại màu xanh, nặng trịch, không chỉ có chất liệu cứng chắc, còn có phù văn mật mã của ma pháp để phòng ngừa làm giả.
Mặt trước của đồng xu có khắc hình quái vật sáu tay, mặt trái thì dùng văn tự thông dụng có tính lưu thông nhất được chín trăm triệu tầng thế giới công nhận để khắc một chữ “bảy”.
Đây là đồng tiền số bảy.
Ở trong khu Tranh Bá, sắp xếp thứ tự theo sức mua, có tổng cộng một nghìn linh một đồng tiền.
Con số càng lớn, sức mua càng mạnh.
Trong toàn bộ một nghìn linh một đồng tiền, sức mua của đồng tiền số bảy có thể xem như là kém.
Làm công việc thu nhặt phi thuyền đã hỏng này, thì có thể mong chờ kiếm được mấy đồng?
Các thiết bị bay cường đại thật sự căn bản sẽ không thể nào bị quái vật thông thường phát hiện ra.
Chỉ có người không có tiền, mới ngồi lên thiết bị bay bỏ đi có tính nguy hiểm cao như vậy.
Thường hay xảy ra sự số cũng là những thiết bị bay tệ nhất, cùng với những người nghèo ngồi ở trên đó.
Cho nên, nhặt ve chai thật sự kiếm không được nhiều tiền.
Trông chờ phát tài dựa vào việc này không khác gì nằm mơ giữa ban ngày cả.
Bi kịch của Vương Thành cũng chính là như vậy.
Nếu như bí pháp triệu hoán ma quỷ của hắn ta có thể tiến thêm một bước, thì hắn ta mới có thể thoát khỏi cái nghề này, đi tìm một nghề nghiệp tốt hơn.
Nhưng hắn ta đã không còn có cơ hội nữa.
Cố Thanh Sơn lặng lẽ thở dài, thu hồi mạch suy nghĩ, yên lặng nhìn chăm chú vào khoản thù lao của Vương Thành.
Khắp mặt bàn đều là đồng xu số bảy màu xanh, chừng bốn mươi mấy đồng.
Đây chính là tiền lương của Vương Thành.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ, dựa theo ký ức của Vương Thành, gõ nhẹ vào một chỗ nào đó trong buồng cá nhân.
Một chiếc rương nhỏ xuất hiện ở trước mặt hắn.
Hắn nhắc chiếc rương nhỏ lên, đặt lên trên bàn rồi mở ra.
Trong toàn bộ chiếc rương đầy ắp đồng xu số bảy.
Cố Thanh Sơn cười khổ một tiếng.
Được rồi, hiện giờ mình nền tảng yếu kém, mặc dù tất cả đồng tiền trước mặt đều là đồng tiền thấp nhất, nhưng chung quỷ lại cũng là một khối tài sản.
Hắn lấy ra một đồng xu, đặt vào trong tay, xem xét kỹ lưỡng.
Con quái vật sáu tay trên đồng xu đã phát hiện ra ánh nhìn chăm chú của hắn.
Quái vật hình như vô cùng khó chịu, thậm chí còn vung cánh tay đe dọa về phía Cố Thanh Sơn.