Những nơi cậu ấy đi qua không hề gợn sóng, dường như không có người cũng không có vật nào có thể khiến cho cái giếng cạn trong lòng của cậu ấy lung lay.
Cậu ấy… lúc nấy vừa nhìn Hứa Trúc Linh sao?
Ánh mắt đó chỉ thoáng qua trong chớp mắt nên cô nghỉ ngờ cảm giác của cô đã sai.
Bởi vì Diên còn không hề nhìn cô, thậm chí bước nhanh về phía trước mà không hề quay đầu lại nhìn.
Cô nhìn thấy cậu ấy rời đi, mọi người xung quanh bàn tán xôn xao.
“Thật là đẹp trai quá. Đây là cậu chủ thứ tư của Kettering, thật là đẹp trai ngây ngất lòng người mà. Nghe nói trước kia cậu ta giả dạng thành con gái đó. Trời ơi nhất định là rất đẹp rồi”

Đợi người đi xa rồi, anh mới tiến lên ôm lấy bả vai của cô nói: “Đã đi khuất rồi, đừng nhìn mãi nữa”
“Diên… Không giống nữa rồi”
Cô thì thào nói.
Diên của hiện tại, chỉ đứng từ xa xa nhìn thấy cũng nhận ra trên người cậu ấy có vài phần ác.
Cậu ấy nhìn thấy cái gì cũng đều là sự lạnh lùng thờ ơ, dường như không để ý đến bất cứ điều gì cả.
Có lẽ trái tim của cậu ấy cũng lạnh lùng ác độc .
Diên như vậy, cô thấy thật xa lạ.
Trước kia, mỗi lần cậu ấy cười lên trông thật đẹp giống như búp bê baby khiến cô không chịu nổi chỉ muốn cưng nựng mà thôi.
Tính tình trước kia của cậu ấy cũng tốt lắm, ai làm gì cậu ấy thì cậu ấy cũng không hề tức giận mà ngược lại chỉ trách chính bản thân.
Cô thà rằng Diên bị phân liệt nhân cách mà xuất hiện nhân cách thứ hai thì chút lương thiện tối thiểu trong con người Diên trước kia may ra còn tồn tại.
Nhưng bây giờ…