– Vậy ngươi phải chú ý an toàn, tốt nhất là hãy về Thiên Tiêu Tông trước, tìm bốn sư thúc của ngươi mà bàn bạc, có họ bảo vệ ắt sẽ không có vấn đề gì.
– Vâng, tiểu tử sẽ tính toán kỹ.
Dương Khai thuận miệng ứng phó, vội vã chạy ra ngoài.
Sau khi hắn đi khỏi, Đỗ Vạn mới chậm rãi lắc đầu, ngán ngẩm nói:
– Biết thế ta đã không lắm mồm rồi…
Mễ Na nhíu chặt mày:
– Đỗ lão, lần này rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Sao lại có liên quan tới Dương Khai?
– Ta không biết… mong là hắn bình an vô sự thôi.
Đỗ Vạn rầu rĩ, nếu biết sớm sẽ thế này, lẽ ra nên dò la rõ ràng hơn từ Nhiễm Tĩnh và Mao Đạt, hai người họ đã có hành động, thì chắc chắn sẽ biết rõ nội tình.
…
Rời khỏi hiệp hội đan sư, Dương Khai lao vụt đi, hắn không về Thiên Tiêu Tông, mà bay thẳng về phía Tuyết Sơn.
Từ tin tức nghe được qua Đỗ lão, cộng thêm những gì hắn điều tra được, Dương Khai đã thầm đoán ra chuyện xảy ra bên này.
Chỉ là hắn không ngờ sự tình lại kịch tính đến thế này.
Đến chỗ không người, Phong Lôi Vũ Dực mở rộng, vụt lao vào giữa những tầng mây, thần niệm bao quanh người, không để bất cứ ai phát giác ra.
Khoảng không bên giới, liên tục xuất hiện những võ giả đang cố chịu đựng gió rét thấu xương để bay về phía trước.
Ba ngày sau, Dương Khai đã vào trong khu vực Tuyết Sơn.
Ngọn núi tuyết sừng sững vô tận đó bao trùm bởi một màu trắng xóa tinh khôi.
Khẽ phóng thần niệm ra điều tra, rất nhanh, Dương Khai đã phát giác được một lời đáp yếu ớt, nhếch miệng cười, hắn bay về phía đó.
Nửa ngày sau, Dương Khai náu thân trên một đỉnh núi thuộc Tuyết Sơn, nhìn về một hướng xa xăm.
Ở đó, có không ít võ giả đang tụ tập, nhân số nói ít thì cũng khoảng mấy nghìn người, đều từ Cự Thạch Thành tìm đến đây trong thời gian qua.
Trong mấy nghìn người này, có một dao động thần hồn khá đặc biệt, âm thầm có sợi dây kết nối nhỏ bé với Dương Khai.
Dương Khai truyền một ý nghĩ về hướng này.
Cùng lúc đó, trong một căn lều, có mấy võ giả Thần Du Cảnh đang vận công hồi phục, tuy công lực đã là Thần Du Cảnh, nhưng nơi này đất trời đều lạnh giá, chân nguyên bị hao tổn cực nhiều, ở đây trong một thời gian dài cũng không chịu đựng nổi.
Một gã thanh niên đang tĩnh tọa trong đó bỗng biến sắc, mở bừng hai mắt, khí tức rối loạn.
Phác giác ra sự khác thường ở y, những người khác cũng đều mở mắt ra nhìn y, phát hiện gã thanh niên này mặt trách bệch, như thể đã nhìn thấy chuyện gì vô cùng đáng sợ.
– Lưu Quý, sao vậy?
Một người bên trái vội hỏi.
Gã thanh niên tên Lưu Quý không phản ứng lại, thần sắc biến ảo lạ thường, mãi lâu sau y mới mặt như đưa đám nói:
– Không có gì, các vị cứ hồi phục đi, ta ra ngoài một lát.
– Ra ngoài vào giờ này? Ngày mai chúng ta còn phải đi thăm dò xung quanh, tìm tung tích của người đó, ngươi không hồi phục thì sao mà cố chống chọi được?
Có người sốt sắng bảo.
Lưu Quý không trả lời, y đã biến mất tăm.
Mấy người trong lều đều chậm rãi lắc đầu, không để ý y nữa.
Những người này đến từ một thế lực, đều hiểu rõ lẫn nhau, trước đây tên Lưu Quý này tư chất chẳng ra sao, tu vi cũng kém hơn họ mấy bậc, thế nhưng hai năm qua, chẳng hiểu vì cớ gì, công lực y bỗng tăng vọt, cứ từng bước lên đến Thần Du Cảnh đỉnh phong, ngang hàng với họ.
Chuyến này tìm đến Tuyết Sơn cách xa mười mấy vạn dặm, chính là để tìm kiếm một người, nhưng nơi này núi tuyết trùng trùng, chẳng ai biết người đó đang ở đâu, càng không rõ người đó có thật sự đang ở Tuyết Sơn hay không.
Lưu Quý vượt qua cả một quãng đường ngập tuyết, mãi một hồi lâu sau thì đặt chân đến trước một căn lều rộng rãi theo chỉ thị của giọng nói vang lên trong đầu mình.
Căn lều này không giống với những căn lều khác, trông vô cùng tráng lệ, ngoài lều còn có hào quang tỏa sáng, hẳn là bên trong đã bố trí trận pháp tinh diệu nào đó, linh khí xung quanh cũng ào vào trong lều, không chút gián đoạn.
Điều đáng chú ý duy nhất đó là hình như có một luồng khí tức xanh ngắt thoát ra từ trong lều, đâu có còn có những thứ như quỷ khóc sói tru, nghe mà sởn tóc gáy.
Đứng bên ngoài lều, Lưu Quý bất giác đánh nuốt một ngụm nước miếng, lấm la lấm lét nhìn quanh quất, thấy không ai chú ý đến mình, đang định dồn hết can đảm lên tiếng thì căn lều đó chợt xuất hiện một khe hở, một bàn tay thò ra kéo y vào bên trong.
Tu vi Thần Du Cảnh đỉnh phong lại không có sức kháng cự trong lúc này, Lưu Quý chỉ cảm thấy một mùi chết chóc ập đến, y run lập cập, ánh mắt ngập đầy nỗi sợ hãi.
Tiếng cười sặc sụa quái dị vang lên bên tai, tựa như âm phù đòi mạng, một người bao phủ đầy thứ khí tức xanh lục lạnh lùng nhìn vào y, cặp mắt xanh đó như ma trơi đang cháy bập bùng, sáng tối bất định, trông đến chết khiếp.
– Tiểu tử, ngươi to gan lắm, dám do thám bên ngoài lều của bổn tọa!
Người có khí tức xanh lục bao quanh bật cười quái đản, ung dung nói:
– Nói đi, ngươi muốn chết thế nào? Bổn tọa có thể tác thành cho ngươi.
Lưu Quý tái mét mặt mày, cố gằn giọng xuống:
– Vu Kiếp đại nhân tha mạng, đệ tử không hề có ý do thám gì cả…
– Vậy tại sao ngươi lại lấm la lấm lét bên ngoài lều của ta, có phải phụng lệnh Điện chủ Chiến Hồn Điện Tào Quản của các ngươi hay không?
Vu Kiếp hừ lạnh.
– Không phải đâu đại nhân.
Lưu Quý ngã quỵ xuống đất, vội vàng nói:
– Đệ tử cũng là do có người ủy thác, đến chuyển lời cho ngài thôi ạ.
– Ủy thác? Ai?
Vu Kiếp không khỏi nhíu mày.
– Điều này…
Lưu Quý lắp bắp, xem bộ không dám nói ra thân phận của người này.
Vu Kiếp cười khẩy:
– Vậy hắn bảo ngươi chuyển lời gì cho ta?
Lưu Quý như tỉnh mộng, liền nói:
– Ngài ấy bảo… muốn gặp ngài, còn về thân phận thì ngài ấy nói chỉ cần nói hai chữ “không gian” thì ngài sẽ khắc hiểu.
Y vừa dứt lời, Vu Kiếp liền biến sắc, phất tay khởi động mọi cấm chế bố trí sẵn trong lều, ngăn cách mọi tai mắt bên ngoài, nhìn xoáy vào Lưu Quý, lão trầm giọng:
– Sao ngươi lại có liên hệ với hắn?
Lưu Quý cười hì hì:
– Chuyện này có thể không nói được không ạ?
– Ngươi nghĩ sao?
Vu Kiếp nhìn y lạnh tanh.
Lưu Quý thở dài, đành nói trắng hết ra.
Sau khi đã hiểu được tại sao Lưu Quý lại có liên hệ với người đó, và tại sao có thể nghe được mệnh lệnh của hắn, Vu Kiếp mới bật cười khà khà, tiếng cười lọt vào tai, khiến Lưu Quý sởn hết tóc gáy, cảm thấy như thần hồn mình sắp bị kéo khỏi thể xác vậy.