Với hắn mà nói, đây là xe nhẹ chạy đường quen, nhưng chỉ là quen thuộc con đường, dù sao hắn chỉ bước vào Phá Hư Cảnh ở trong luân hồi, đó là tâm tình, thần hồn biến hóa, không phải thân thể đột phá thực tế.
Oanh, toàn thân hắn chấn động, bước vào Thiên Nhân Cảnh.
Những người khác đều khiếp sợ, vậy thì đột phá?
Bọn họ thấy rõ, trước đó Lăng Hàn chỉ là Hóa Thần tầng sáu, nhưng trong nháy mắt, hắn liền trực tiếp bước vào Thiên Nhân Cảnh, tốc độ tiến bộ như vậy quá kinh người.
Chén trà này… không phải độc dược, mà là chí bảo vô thượng!
Trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt của tất cả mọi người hừng hực, nhưng có nữ tướng kia tọa trấn, ai dám đi tới cướp?
Nhưng khiến người ta khiếp sợ chính là, nước trong chén trà đang nhanh chóng phát quang, rất nhanh thì thấy đáy, để mọi người thầm kêu đáng tiếc. Nhưng cũng có người thầm kêu thoải mái, bọn họ không chiếm được, tự nhiên không hy vọng người khác được.
Lăng Hàn chỉ uống một hớp mà thôi.
Lăng Hàn mở mắt, trong ánh mắt có dị tượng của Nhật Nguyệt Tinh Thần, nhưng lập tức bình tĩnh lại, nhìn qua cực kỳ bình thường, nhưng nhìn cẩn thận, sẽ phát hiện hai mắt của hắn trơn bóng như ngọc, cực kỳ thâm trầm.
Trà không còn? Hắn rõ ràng chỉ uống một hớp!
Lăng Hàn cũng có chút buồn bực.
– Luân Hồi trà, một ngụm một vòng, lấy cảnh giới của ngươi chỉ có thể uống một ngụm, bằng không sẽ hãm ở trong luân hồi vĩnh viễn không thể giải thoát.
Tên nữ tướng kia nói.
Đáng tiếc trong lòng Lăng Hàn nhất thời quét đi sạch sành sanh, hắn chắp tay nói:
– Đa tạ tiền bối tác thành.
Tên nữ tướng kia cười nhạt nói:
– Cũng chỉ có ngươi mới dám ngồi xuống uống trà, đây là cơ duyên của ngươi! Được rồi, Luân Hồi trà đã không còn, bản tướng cũng có thể thả xuống.
Nàng mỉm cười nhắm hai mắt lại, thân thể như tấm gương phá nát, tiêu tan.
Chấp niệm thả xuống, vong hồn tự nhiên tiêu tan.
Khi nàng biến mất, lực áp bách tự nhiên cũng biến mất sạch sẽ, trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm cái ấm trà kia.
Oành oành oành, bọn họ đều nhào tới, triển khai cướp giật, nhưng rất nhanh phát hiện, ấm trà đã trống rỗng.
Quả nhiên như tên nữ tướng kia nói, trà không còn, nàng cuối cùng thả xuống.
Mọi người thầm kêu đáng tiếc, tuy trước đó chỉ có nửa chén Luân Hồi trà, nhưng lấy thực lực của bọn họ cũng chỉ có thể uống một ngụm mà thôi, nửa chén trà đủ để bảy tám người uống.
Đây chính là Thần trà!
Tất cả mọi người hối hận đến giậm chân, vừa nãy chỉ cần mình gan lớn một chút, không phải có thể được cơ duyên bất thế sao?
Lăng Hàn cũng không chỉ cảnh giới tăng lên đơn giản như vậy, tất cả mọi người đều cảm giác hắn không giống trước, chỉ nói không ra là ở nơi nào, thật giống như tầng thứ sinh mệnh tăng lên.
– Cái ấm trà này, quả nhiên vẫn còn nóng!
Có người run giọng nói.
Những người khác khiếp sợ, đây thực sự là hù chết người, từ trong hư không mà đến, càng không biết trải qua bao nhiêu năm, nhưng ấm trà vẫn còn nóng, đây là quỷ dị thế nào.
– Lăng Hàn, ngươi không sao chứ?
Hổ Nữu nũng nịu yếu ớt nói.
Lăng Hàn gật đầu, cười nói:
– Không có chuyện gì, Nữu lo lắng sao?
– Một chút, chỉ có một chút!
Hổ Nữu dùng hai ngón tay so khoảng cách, biểu thị nàng tràn ngập tự tin với Lăng Hàn.
Lăng Hàn cười ha ha, hắn quan sát thân thể mình, không khỏi lộ ra nụ cười, hắn thay đổi vô cùng lớn, thần hồn trở nên cực kỳ kiên cố, vượt xa Phá Hư Cảnh bình thường. Cơ thể của hắn vốn mạnh mẽ, hiện tại thần hồn cũng tăng lên, bù đắp thiếu sót cuối cùng.
—————