Với tư cách là một thế lực, bọn họ càng khát khao sự an ổn bên trong tổ chức.
Vô số năm qua, chưa hề có người nào có thể lừa dối chuông báo tử của Tử Thần.
Cho nên khi thuyền trưởng và Nhị phó thông qua bài kiểm tra, mọi người đã thật sự yên lòng.
Vương Thành dừng lại một lát, lộ ra một nụ cười an tâm.
“Đa tạ thuyền trưởng, cuối cùng ta đã có thể yên tâm rồi.” Vương Thành nói.
Thuyền trưởng lớn tiếng mắng: “Tên tiểu tử thối nhà ngươi, ngươi có biết mỗi lần dùng cái chuông này, ta phải nộp cho Thần điện Tử Vong bao nhiêu tiền không?”
Vương Thành liền cười hì hì.
Lúc này, vài người từ xác phi thuyền số hai đi ra, đi tới thì thầm mấy câu bên tai thuyền trưởng.
Khuôn mặt đầy nếp nhăn của thuyền trưởng lập tức giãn ra.
Gã ta tuyên bố: “Bạch Ngọc và Trương Nghĩa phản bội ta, lại còn hạ độc thủ với người của mình, hiện giờ, ta sẽ tịch thu tài sản cá nhân của bọn họ!”
“Chờ chúng ta hoàn thành vụ làm ăn lần này, ta sẽ phân chia tài sản của bọn họ cho từng người!”
Mọi người lớn tiếng reo hò!
Thuyền trưởng đại nhân không chỉ bảo vệ mỗi một thuyền viên, mà còn rộng rãi như vậy nữa!
“Vương Thành, ngươi là người bị hại, ngươi sẽ nhận được phần lớn nhất.” Thuyền trưởng nháy mắt với Vương Thành.
Vương Thành nở nụ cười, nói: “Đa tạ thuyền trưởng.”
Thuyền trưởng dang tay ra, dịu dàng nói: “Hiện giờ, tất cả mọi chuyện đã giải quyết xong, ngươi có thể giải trừ thuật triệu hoán, để tên ma quỷ đáng chết kia đi được rồi.”
Vương Thành hơi dừng lại.
Cô và Cố Thanh Sơn nhanh chóng trao đổi ý kiến.
“Thuyền trưởng đại nhân, thật ra có một số việc, tôi muốn bẩm báo riêng tư với ngài.” Vương Thành nói.
“Hả?” Thuyền trưởng nhướng mày.
Gã ta nhìn Cố Thanh Sơn, rồi lại nhìn Vương Thành.
Ma quỷ vẫn chưa đi.
Rốt cuộc Vương Thành muốn làm gì?
Thuyền trưởng do dự một lát, nói: “Nhị phó, ngươi phụ trách công việc tiếp theo ở đây, đi, Vương Thành ngươi theo ta đến phòng thuyền trưởng.”
Một lát sau.
Trong phòng thuyền trưởng.
Vương Thành đã sớm thực hiện một cuộc báo cáo bí mật, nói rõ ràng sự tình.
Thuyền trưởng ngồi đó lẳng lặng lắng nghe.
Sắc mặt của gã ta âm trầm như nước.
Thân là thuyền trưởng, lại có người dám lừa dối gã ta!
Biểu cảm của gã ta đã thể hiện được ngọn lửa giận trong lòng gã.
“Nói như vậy, thật ra là Đại phó cấu kết với Bạch Ngọc, Trương Nghĩa làm ra chuyện này?” Gã ta hỏi.
“Đúng là như vậy.” Vương Thành gật đầu nói.
“Nhị phó thì sao?”
“Trương Nghĩa mới chỉ nói chuyện của Đại phó, thì đã bị ma quỷ kích động giết chết, ta không biết có còn người khác hay không, nhưng Đại phó khẳng định là có tham gia vào chuyện này.”
Thuyền trưởng nhìn ma quỷ: “Tại sao ngươi lại chống đối Nhị phó?”
“Lựu đạn khói, chúng ta bình thường thích dùng chiêu lừa bịp này để mê hoặc kẻ địch.” Ma quỷ cười.
“Tên ma quỷ nhà ngươi…”
Vương Thành vội vàng nói: “Thuyền trưởng đại nhân, chi phí ngài sử dụng chuông tử thần cứ để ta trả.”
Nghe thấy lời này, sắc mặt của thuyền trưởng mới tốt hơn một chút.
Gã ta nhìn tên ma quỷ mặc bộ giáp màu đen, nhanh chóng nói với Vương Thành: “Cho nên ngươi không giải tán tên ma quỷ đã triệu hoán, là vì Đại phó?”
“Đúng vậy.”
“Tốt lắm, ta hiểu rồi, nếu như là Đại phó giở trò, thì hắn ta đã vi phạm quy tắc mà ta định ra, ta sẽ chủ trì công đạo.”
Gã ta vỗ lên mặt bàn: “Gọi Đại phó đến đây.”
Hai người chỉ chờ một lát.
Đại phó đến rồi.
Trên con thuyền này, thực lực của Đại phó chỉ đứng sau thuyền trưởng.
Thuyền trưởng thông thường không làm việc gì cụ thể, Đại phó trên thực tế mới là người chỉ huy và thống trị toàn bộ con thuyền.
Sức mạnh của thuyền trưởng quá thần bí, không có người nào biết được thực lực thật sự của thuyền trưởng.
Nhưng tất cả mọi người đều biết Đại phó hung tàn và cường đại cỡ nào.
Lẽ nào bây giờ thuyền trưởng sắp sửa xử lý Đại phó?
Hay là nói, thuyền trưởng kêu đại phó tới, là muốn làm khó dễ mình?
Vương Thành nhớ lại chuyện đã qua, lại không ngừng phán đoán cục diện trước mặt, cả người liền trở nên căng thẳng.
Ma quỷ mặc áo giáo màu đen lẳng lặng đứng ở phía sau hắn, không có bất kỳ phản ứng nào.
“Thuyền trưởng đại nhân, không biết ngài tìm ta tới là có việc gì?” Đại phó cung kính hỏi.
Thuyền trưởng chỉ vào giá sách trên vách tường, nói: “Ngươi đi lấy cuốn sách thứ mười bảy ở hàng thứ ba xuống cho Vương Thành. Đây là thứ ta tặng cho hắn.”
“Vâng.” Đại phó đáp lại một tiếng.
Hắn ta xoay người, ngẩng đầu nhìn về phía giá sách.
Cuốn thứ mười bảy… Hàng thứ ba…
Đại phó ngẩng đầu tìm kiếm.
Thuyền trưởng nhìn bóng lưng của Đại phó.