Về phần Băng phách Hoàn cũng có chỗ hữu dụng.
Dù sao Kiềm lam Băng Diễm cùng Tử La Thiên Hỏa đều là những thần thông lạnh vô cùng. Vừa lúc dùng đan dược này để xúc tiến uy lực của nó.
Hàn Lập hoàn tất kế hoạch trong lòng, thở dài một hơi, trên mặt lộ ra biểu tình mừng rỡ. Nếu hết thảy đúng như kế hoạch của hắn, vậy lần này hắn xông vào Trụy Ma Cốc cũng không có mạo hiểm vô ích. Các loại bảo vật cùng khôi lôi bị phá hủy so sánh với việc này cũng có vẻ không quan trọng.
Điều duy nhất làm hắn lo lắng chính là hai cây phi kiếm đã được trộn lẫn canh tinh. Bất quá, hai cây Thanh Trúc Phong Vân Kiếm đều là bổn mạng pháp bảo của hắn, khi chủ nhân chưa chết, cũng không sợ bị ai cướp đi. Tệ nhất thì sau khi thoát ra khỏi đây, tốn hao chút tâm tư đi tìm lại thanh phi kiếm nên không là vấn đề khó khăn.
Hàn Lập không hề biết rằng phi kiếm đã rơi vào tay một con cổ ma khác, tự nhiên tự định lượng như vậy là đương nhiên.
Hàn Lập không suy nghĩ nhiều nữa, nhắm tay hướng Túi trữ vật vỗ, hơn mười cái hộp ngọc to nhỏ khác nhau trong miệng túi thi nhau bắn ra, từng cái lơ lửng trước người.
Hàn Lập lúc này khom người một cái, Bắt đầu cẩn thận di thực từng gốc linh thảo. Mỗi gốc linh thảo chuyển vào một cái hộp ngọc xong, hắn cũng không vội vã động đến các linh dược khác, mà vừa mang hộp ngọc đến phiến linh dược khác.
Mặc kệ linh dược nhận thức được hay là lạ lẫm, tất cả Hàn Lập đều không có ý định bỏ qua, di thực hết gốc này đến gốc khác. Chờ sau rời không gian này tốt vẫn có thể tiếp tục thúc dục linh dược này để sử dụng.
Chẳng qua chờ Hàn Lập lần nữa thực hiện ý định này, sắc mặt lại trầm xuống, thật sự rất khó coi.
Bởi vì mấy thượng cổ linh dược trong dược viên, trong đó có ba gốc không có biện pháp di thực
Một gốc cây vừa mới di thực vào trong hộp ngọc liền vô cớ tự nhiên cháy, hóa thành hư vô, một gốc cây thì cùng với linh trụ quả hắn nhìn thấy lúc trước giống nhau, vừa rời chỗ trồng lập tức cành lá khô héo, mất đi dược tính. Loại linh thảo cuối cùng càng thêm thái quá. Mới đụng vào bùn đất cách một bước, linh dược kia liền giống như bị kinh động bức bách, trong nháy mắt tan thành nước biến mất, hóa thành một bãi chất lỏng ngay tại chỗ.
Trong lòng Hàn Lập cực kỳ ảo não. Không thể nói linh dược thế gian này không thể di thực cũng không nhiều gì, thế mà một góc dược viên nhỏ như vậy liền xuất hiện ba loại.
Để cho Hàn Lập buồn bực chính là một loại linh thảo trong đó là một trong những nguyên liệu chủ yếu dùng để luyện chế Giáng Vân Đan. Đây chính là một tin tức không ổn đến cực độ.
Mấy hỏa hồng tiểu thảo màu đỏ đậm, sau khi đi quanh vài vòng, Hàn Lập sắc mặt âm trầm như nước.
Bỗng nhiên nhớ tới cái gì, sau khi chần chờ một chút, thân thủ hướng trong áo lục lọi một trận, lấy ra một lọ thuốc nhỏ bằng gỗ màu xanh biếc. Nhìn kỹ thì chính là tiểu bình chí bảo thần bí của Hàn Lập.
Dưới tình huống bình thường, đều bị Hàn Lập dùng bí thuật giấu trong người.
Trừ khi là hắn chết, nếu không tuyệt đối không có cách nào bị người khác phát hiện cướp đi.
“Đây là cái gì?” Đại Diễn Thần Quân tò mò hòi.
“Không có gì, là một món pháp khí thôi” Hàn Lập tùy ý nói một câu. Sau đó một tay đem tiểu bình cầm bên trong, tay kia bình tĩnh mở bình ra.
Kết quả mặc dù bị mở ra, nhưng cũng không có phát sinh dị tượng gì.
Đợi thêm một lát, Hàn Lập chậm rãi đem cái chai ra lần nữa, cẩn thận thu hồi, mặt mày cau có.
Không gian này không có nhật nguyệt tinh thần, cũng không có phân ngày tháng. Tiểu bình tại đây mất đi hiệu dụng cũng không có gì kỳ quái, nhưng trong lòng Hàn Lập vẫn buồn bực một trận.
Điều này có nghĩa dù hắn ở đây bao nhiêu năm, cũng vô pháp luyện nhiều hơn một chút Giáng Vân Đan. Linh thảo trước mắt luyện chế bao nhiêu đan dược là cũng chỉ có từng ấy đan dược.
Trong lòng phiền muộn một trận, Hàn Lập thở dài, ngẩng lên nhìn bầu trời mờ tối, hai mắt nheo lại.
Mặc kệ sự tình đan dược, hắn còn có một vấn đề càng thêm cấp bách cần giải quyết trước mắt. Đó là làm thế nào từ trong không gian này đi ra ngoài, một lần nữa phản hồi nhân giới.
Phải biết rằng bây giờ không có người nào cùng hắn hợp lực đánh thêm một lần nữa.
Mà mới vừa rồi hắn đã dùng thần thức dò xét bốn không gian chi bích, cũng không có chỗ nào bất ổn hay có cái gì bất thường. Tất cả đều toát lên một vẻ vô cùng an toàn. Mà bầu trời cùng mặt đất, thần thức dò xét vào, liền bị một cái gì đó bắn ngược lại. Xem ra có cấm chế ở hai nơi này.
Ngân Nguyệt đã sử dụng thổ độn thuật đi vào trong đất, tinh tế xem xét.
Địa phương duy nhất hắn muốn dò tìm đến tận cùng chính là khối vân vụ mênh mông bên trên.
Nhưng Ma hồn nọ mới bị cấm chế đáng sợ này đánh chết ngay trước mắt, Hàn lập tự nhiên cũng không nguyện dễ dàng xúc động cấm chế này, mang đến cho mình một cái đại phiền toái.
Đang cúi đầu trầm tư, trên mặt đất trước người ngân quang chớp động, thân ảnh của Ngân Nguyệt hiện lên cũng vội vàng cấp cho Hàn Lập một sự tôn kính.
“Chủ nhân. Tiểu tì đã tra hết thảy bên dưới. Phía dưới con một cái cấm chế, nhưng đã không được đầy đủ. Tiểu tỳ theo lỗ hổng xâm nhập vào, lần tìm các nơi cũng không có phát hiện điều gì dị thường, chỉ sợ làm chủ nhân thất vọng rồi” Ngân Nguyệt có chút áy náy nói.”
“Không có gì. Dưới đất nguyên bổn không thể có cái sơ hở gì được” Hàn Lập thần sắc không đổi, gật đầu một cái chậm rãi nói, ngẩng lên nhìn bâu trời.
“Chủ nhân định dò xét không trung à?” Ngân Nguyệt vừa thấy cử động này của Hàn Lập, nhưng lại bắt đầu lo lắng.
“ừm! Bốn phía cùng mặt đất đều không có sơ hở gì. Cũng chỉ có thể mạo hiểm nhìn bên trên một chút. Nếu Ngân Sắc Hỏa diễm có thể diệt sát cổ ma. Cấm chế này mặc dù lợi hại nhưng với nhân loại tu sĩ hẳn là vô hại mới đúng, sẽ không có chuyện gì đâu. Nếu không chẳng lẻ chúng ta thực sự phải bị nhốt ở chỗ này cả đời sao?” Hàn Lập dị thường quyết đoán. Sau đó trên người thanh quang chớp động, người liền hướng không trung phiêu phù đi.