Chủ nhiệm văn phòng của cục công thương – Viên Đông đứng ở cửa phòng tiếp khách, hai mắt nhìn chằm chằm Viên Gia Tường đến mức sắp phun lửa.
Khi Viên Gia Tường tỏ rõ thân phận của mình thì Giang Nghĩa đã âm thầm gửi một tin nhắn cho Lâm Chí Cường, bảo Viên Đông đến một chuyến.
Viên Đông nhận được mệnh lệnh của tổng phụ trách, nào dám sơ ý chứ? Hỏa tốc chạy tới.
Kết quả vừa tới thì bị Giang Nghĩa dẫn đến phòng sát vách.
Mới đầu Viên Đông còn mù mờ, mãi cho tới khi nghe thấy giọng nói của Viên Gia Tường, nghe thấy những lời anh ta hăm dọa khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng, ngay lập tức sắc mặt tái nhợt.
Hăm dọa khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng, đó chính là hăm dọa Giang Nghĩa, hăm dọa tổng phụ trách.
Anh ta có mấy cái mạng để dùng?
Viên Gia Tường có hơi xấu hổ, nhưng vẫn muốn giành lấy một chút cơ hội cuối cùng, anh ta cố nặn ra nụ cười nói: “Chú ba, chú đến vừa hay, cháu phát hiện danh sách của công ty này có vấn đề; nghi ngờ cố tình đôn giá, làm loạn trật tự thị trường, cháu kiến nghị…”
Không đợi anh ta nói xong, Viên Đông đi tới giơ tay tát một cái.
Bốp!!!
Viên Gia Tường bị tát mạnh một cái, cả người ngã lăn ra đất, tay ôm mặt nhìn sang Viên Đông.
“Chú ba, chú làm cái gì vậy?”
“Tao làm gì? Hôm nay tao phải đại nghĩa diệt thân, dạy dỗ tên khốn gan to bằng trời như mày!”
Viên Đông trực tiếp cởi giày ra, đập Viên Gia Tường một trận.
Hận sắt không rèn thành thép.
Ông ta sao lại có đứa cháu vô tích sự như này, càng nghĩ càng tức, càng tức ra tay càng nặng.
Viên Gia Tường bị đánh cho hét toáng lên, đau không tả được.
Sau một trận đánh đau, Viên Đông rất xin lỗi mà nói với Giang Nghĩa: “Xin lỗi, là tôi không có cách dạy dỗ, khiến cái thằng khốn vô tích sự này làm mất hết mặt mũi.”