Tam trưởng lão bình tĩnh nói, sau đó lắc đầu lướt qua Diên Nữ rồi bước ra khỏi căn phòng.
Diên Nữ âm thầm nghiến răng, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng.
Trong ngục tối lạnh lẽo và ẳm ướt.
Lâm Dương tháo đồng hồ trên cổ tay xuống, mở nắp đồng hồ ra, sau đó ấn nhẹ vào một hàng nút số nhỏ bên trong, gửi đi một chuỗi số.
Chiếc đồng hồ này là do Mã Hải trang bị cho anh.
Một khi anh xảy ra chuyện, có thể dùng chiếc đồng hồ này để nhờ Mã Hải giúp đỡ.
Kim bạc và điện thoại di động trên người anh đều đã bị lấy đi rồi, vốn dĩ cho rằng người của đảo Vong Ưu sẽ nhanh chóng điều tra rõ sự trong sạch của mình, không ngờ rằng đã qua mấy tiếng đồng hồ vẫn không có người đến thả anh ra.
Lâm Dương mới ý thức được sự việc dường như nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của mình.
Anh vốn là mong đợi Huyết U U sẽ đến, nhưng mà nghĩ đến tình hình hiện tại của Huyết U U, e rằng ngay cả bản thân cô ta cũng khó bảo vệ nỗi.
Lộp cộp…
Tiếng bước chân lộp cộp vang lên trong hành lang của ngục giam này.
Lâm Dương ngẳng đầu lên nhìn ra bên ngoài ngục giam, lại nhìn thấy Diên nữ mặc võ phục màu đỏ đang bước tới.
“Ò? Cô còn dám tới đây ư?” Lâm Dương nheo mắt hỏi.
“Tại sao tôi không dám tới chứ?” Diên Nữ bình tĩnh nói.
“Thưa cô, tôi với cô không thù không oán, tại sao cô lại muốn hãm hại tôi? Kẻ gian gì chứ? Tôi chỉ là một bác sĩ được đảo Vong Ưu các cô mời tới! Trên đảo của cô có ân oán gì cũng không liên quan gì đến tôi.” Lâm Dương trầm giọng nói.
“Anh quả thật là không liên quan, nhưng rất xui xẻo, anh lại lên đảo vào lúc này, đúng với ý nguyện của tôi!”
“Nói như vậy, chuyện này là cô đã lên kế hoạch từ lâu rồi sao?”
“Vài năm trước, có một sát thủ đã lên đảo, vốn là muốn đầu độc đảo chủ của chúng tôi, nhưng lại bị chị dâu Vũ Phù Bình của đảo chủ ngăn cản. Kể từ đó, Vũ Phù Bình rơi vào hôn mê, đến giờ chưa tỉnh, đảo chủ vì để chữa trị cho Vũ Phù Bình, tìm kiếm các bác sĩ nỏi tiếng từ nhiều nơi khác nhau nhưng đều không có hiệu quả, còn đảo Vong Ưu của chúng tôi vẫn luôn điều tra chuyện này, truy bắt sát thủ kia và những người có liên quan! “
“Nhưng chuyện này không liên quan gì đến tôi, tôi không phải là sát thủ đó.”
“Tôi biết, nhưng bây giờ anh đã là sát thủ rồi, bởi vì tôi muốn anh là tên sát thủ đó thì anh phải như vậy!”
“Tại sao cô phải làm như vậy?”