Gã ta chải tóc vuốt ngược bóng loáng, mũi khoằm, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn nhận ra người này.
Thông qua ký ức của Vương Thành, hắn biết rõ, người đàn ông này chính là thuyền trưởng của phi thuyền, cũng chính là thủ lĩnh trong miệng tất cả mọi người.
Thuyền trưởng vẻ mặt u ám nhìn các nhân viên đang bất tỉnh nằm đầy trên mặt đất, trầm giọng quát: “Vương Thành, đây là chuyện gì?”
Vương Thành lạnh lùng nói: “Người khác muốn giết ta, ta đương nhiên phải phản kháng.”
Thuyền trưởng quan sát cẩn thận, thấy không một người nào nằm trên đất bị thương, lúc này mới từ từ yên tâm.
Gã ta chỉ vào Cố Thanh Sơn, hỏi: “Tên này lại là ai?”
“Thủ lĩnh, ta là Triệu hoán sư ma quỷ, đương nhiên hắn ta là ma quỷ do ta triệu hồi rồi.” Vương Thành nói.
Thuyền trưởng nhìn về phía sau.
Trong mấy chục tên thuộc hạ đi theo sau gã ta, một người lặng lẽ tiến lên, thấp giọng thì thầm bên tai thuyền trưởng: “Đúng là ma quỷ, còn là cấp quỷ vương.”
Nhị phó nhân cơ hội này liền biến hóa thành người một lần nữa, lớn tiếng nói: “Thủ lĩnh, Vương Thành triệu hồi ma quỷ, giết chết vợ hắn và Trương Nghĩa, hắn đã vi phạm quy tắc của thuyền.”
“Thủ lĩnh, hắn đã phá hoại quy tắc của ngài, còn chết không chịu nhận tội, cho nên ta muốn để mọi người bắt hắn lại.” Nhị phó vừa giải thích, vừa căm hận nhìn Vương Thành và Cố Thanh Sơn.
Đáng chết!
Vương Thành tìm đâu ra một tên ma quỷ lợi hại như thế chứ?
Rõ ràng hắn ta không làm được…
Khí thế toàn thân của thuyền trưởng biến đổi.
“Vương Thành, ta đã sớm định ra quy tắc rồi, không được giết người của mình, vậy mà ngươi lại dám vi phạm quy tắc của ta.” Gã ta u ám nói.
Vương Thành đột nhiên cười lớn: “Thủ lĩnh, bọn họ muốn giết ta, ta lại không thể phản kháng sao?”
Thuyền trưởng ngây người.
Gã ta đột nhiên ý thức được, chuyện lần này có lẽ không đơn giản.
Hiện tại người trên thuyền đều đang chứng kiến một màn này, nếu như xử lý không tốt, sợ rằng sẽ gây ra hỗn loạn lớn.
“Vương Thành chết tiệt.” Thuyền trưởng chửi rủa: “Cho dù là ngươi, hay là người nào khác, nếu như dám lừa dối ta, ta bảo đảm kết cục của hắn sẽ vô cùng thê thảm.”
Gã ta thò tay vào trong ngực, lấy ra một chiếc chuông nhỏ màu đen, cầm ở trên tay.
“Vương Thành, hãy nói lại một lần nữa chuyện của ngươi đi, ta nhắc nhở ngươi, không được nói láo, nếu không chuông báo tử sẽ lập tức vang lên, ta xin thề sẽ trừng trị ngươi thật mạnh tay.” Thuyền trưởng nói.
“Có gì không thể chứ?” Vương Thành thản nhiên nói: “Tiện nhân Bạch Ngọc lén lút cấu kết với Trương Nghĩa, mua chuộc rất nhiều người che giấu cho bọn chúng, muốn nhân cơ hội tìm kiếm lần này diệt trừ chồng của mình, đây chính là tất cả sự thật.”
Thuyền trưởng nhìn chiếc chuông màu đen trên tay.
Chiếc chuông màu đen không hề vang lên.
Thuyền trưởng dần dần yên tâm.
Thì ra thật sự là như vậy, Vương Thành sở dĩ giết người, hoàn toàn là vì tự vệ.
Thuyền trưởng trầm ngâm.
Nếu đã là tự vệ, thì chuyện này cũng không tính là xấu xa.
“Được rồi, nếu như đã là sự hiểu lầm, vậy hãy kết thúc chuyện này ở đây đi.” Thuyền trưởng nói.
Không ngờ tên ma quỷ bên cạnh Vương Thành lại đột nhiên phát ra một trận cười ngắn ngủi mà sắc nhọn.
Tiếng cười sởn gai ốc như vậy đã khiến cho những người có mặt ở đây có chút không thoải mái.
Mọi người lúc này mới nhớ ra, còn có một tên ma quỷ triệu hoán với thực lực cường đại đứng ở bên cạnh Vương Thành.
Tên ma quỷ này chỉ thoáng cái đã đánh bất tỉnh hàng chục người, nếu không phải Vương Thành ngăn cản, e rằng những người này đã sớm chết rồi.
Xem ra đây mới là át chủ bài của Vương Thành.
Bạch Ngọc và Trương Nghĩa thật buồn cười, ngay cả quân át chủ bài của đối phương cũng không tìm hiểu rõ ràng, mà đã dám ra tay giết người.
Vương Thành nhìn tên ma quỷ ở bên cạnh, rồi lại nhìn về phía thuyền trưởng.
“Thuyền trưởng, tên ma quỷ của ta có lời muốn nói với ngài.” Vương Thành nói.
“Nói cái gì?” Thuyền trưởng ngưng trọng hỏi.
“Hắn nói, vừa rồi Nhị phó liên tục muốn giết ta, không biết thuyền trưởng có thể để Nhị phó nói mấy lời nói thật hay không?”
Thuyền trưởng nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
Chỉ thấy tên ma quỷ cấp quỷ vương này mặc một bộ áo giáp màu đen, một đường màu đen như sương như lửa xuất hiện trên chiến giáp, bắn thẳng đứng về phía hư không.
Tên ma quỷ này đeo mặt nạ kim giáp, phía trên có khắc rất nhiều phù văn huyền ảo, che phủ khuôn mặt của hắn ta.
Gã ta có thể cảm nhận được luồng sức mạnh trên người tên ma quỷ kia.
Thông qua vụ thử tay nghề vừa rồi, tên ma quỷ này đã điều chỉnh bản thân đến trạng thái đỉnh cao, sát khí càng ngưng tụ càng mạnh mẽ, kiếm ý ác liệt gom góp sức mạnh chờ thời cơ hành động, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay bất chấp tất cả.
Đây là một tên vô cùng nguy hiểm.
Việc khiến cho người ta đau đầu hơn là, ma quỷ chỉ là bị pháp tắc triệu hoán mang đến nơi đây.
Ma quỷ có thể xóa bỏ pháp tắc bất cứ lúc nào để trở về thế giới của mình.
Ngộ nhỡ mình chọc giận tên ma quỷ này, hắn ta có thể không cần thù lao của Vương Thành, giết chóc lung tung ở đây một hồi, sau đó dứt áo ra đi.
… Như vậy thì không được.
Thuyền trưởng nheo đôi mắt hẹp dài lại, trông giống như đang cười.
Gã ta hắng giọng một cái, nói: “Nhị phó sẽ không cố ý công kích ai hết, điểm này thì ta tin tưởng hắn.”
Bốn phía ồ lên.
Điều mọi người cảm thấy kỳ lạ không phải là thuyền trưởng nói hộ cho Nhị phó, mà là thuyền trưởng giải thích với ma quỷ.
Việc này ở một mức độ nào đó, cũng xem như là một sự nhượng bộ.
Thế mà tên ma quỷ này lại không hề cảm kích chút nào, tiếp tục nói: “Nhưng Vương Thành đã tiếp nhận kiểm tra rồi, tại sao Nhị phó lại không phải kiểm tra?”
Thuyền trưởng đã có phần nổi cáu.
Trên chiếc thuyền này, chưa từng có người nào dám thách thức quyền uy của gã ta.