Ở đây vẫn còn rất nhiều người, quả nhiên ở đây vào buổi đêm rất náo nhiệt, bọn họ đến đây vừa đúng vào kỳ nghỉ Tiết Thanh Minh.
Có rất nhiều người ở bên ngoài đều tới đây thắp hương và thả đèn trên sông.
Những ngọn đèn này thế mà lại thật sự được dùng nến thắp lên, trước đây cô chỉ nhìn thấy nó trong phim truyện cổ trang thôi, còn hiện giờ cô có thể tận mắt nhìn thấy rất nhiều đèn hoa sen.
Hơn nữa ở đây không chỉ bán mỗi đèn hoa sen mà còn có cả hình con thỏ, hình con hổ nhỏ, nói chung là họ cần còn gì là có con đó.
Hứa Minh Tâm mua hai cái đèn, sau đó được Cố Gia Huy đỡ đi thắp đèn rồi thả nó vào dòng sông.
“Anh nói xem, những ngọn đèn này sẽ trôi về đâu? Chúng sẽ trôi ra sông hồ hay biển lớn đây? Hay là nhược thủy dưới hoàng tuyền?
“Tốt nhất là nên trôi xuống hạ nguồn, ở đó có những chuyên đi trục vớt, như vậy có thể bảo vệ môi trường.”
“Hả…”
Câu trả này này chẳng có chút đặc biệt gì cả, một chút lãng mạn cũng không có.
Căn bản không phải đáp án tiêu chuẩn!
“Cố Gia Huy, anh tích cực như thế thật sự tốt sao? Đây vốn dĩ là phong tục để gửi gắm niềm tiếc thương, anh không thể suy nghĩ ra một cái gì đó tốt hơn được sao? Làm gì mà cứ phải thẳng thắn nói ra sự thật như thế, tự nhiên phá hỏng hết cả sự tưởng tượng tốt đẹp của em.
“Ừ, đi xuống hoàng tuyền.”
Cố Gia Huy lập tức thay đổi.
“Muộn rồi!”
Hứa Minh Tâm tức giận nói rồi quay người nhảy từng bước một rời đi.
Cố Gia Huy vội vàng đi lên phía trước rồi quỳ xuống trước mặt cô: “Lên đây.”
“Cố Gia Huy, anh phải nghĩ cho kỹ vào, nếu như bây giờ em leo lên thì cái lưng này của anh từ nay về sau cũng đừng mơ cõng người con gái khác đó.”
Hứa Minh Tâm cười nói.