Dĩ nhiên, loại chuyện kêu gọi này chú trọng ta tình ngươi nguyện, giả dụ hắn từ chối, thuật pháp của đối phương chỉ có thể thất bại.
Nếu như dựa theo kế hoạch ban đầu của hắn, thì không nên tiếp nhận lần kêu gọi này.
Nhưng, nhìn tình cảnh bi thảm cùng vẻ không cam lòng của người kia, cuối cùng Cố Thanh Sơn vẫn cầm kiếm, hưởng ứng lời kêu gọi của đối phương.
Trong bụi mù.
“Sơn Nữ, nhớ một chiêu này.”
Hắn nắm lấy Triều Âm, hướng ra sau lưng khẽ nói.
Một nam một nữ kia nghe thấy tiếng người, không chút do dự cùng nhau ra tay!
Đùa sao, Vương Thành là ma quỷ triệu hoán sư.
Mặc dù không rõ vì sao thuật triệu hoán của gã có thể phát động thành công, nhưng vào giây phút cuối cùng trong sinh mệnh, gã đã dốc hết mọi thứ nội tại trong linh hồn để kêu gọi.
Trả một giá lớn như vậy, ma quỷ gọi tới nhất định vô cùng hung hãn!
Một nam một nữ cũng dốc hết toàn lực, bùng nổ tấn công mạnh nhất của mình về phía bụi mù.
Nhưng thuật pháp của bọn họ còn chưa phát động, đột nhiên bị mắc kẹt.
Hai người cứng đờ tại chỗ, ngay cả nhúc nhích một chút cũng không được.
Nhìn qua, bọn họ giống như hồn lìa khỏi xác, hoàn toàn không thể điều khiển cơ thể của mình.
… bởi vì kiếm của Cố Thanh Sơn đã động.
Kiếm Triều Âm vung lên, không mang theo chút sát ý nào.
Một kiếm này thanh thoát nhẹ nhàng, không có cả kiếm mang phụ hoạ theo, nhìn qua giống như một người đang thử diễn kiếm chiêu, không hề có bất kỳ lực sát thương nào.
Nếu phải nói một kiếm này có gì đặc biệt, vậy đó chính là nhanh.
Nhanh đến cực điểm.
Đáng tiếc một kiếm này, còn cách đối phương một khoảng nữa, cho dù có nhanh hơn nữa cũng không thể chạm vào một cọng lông của đối phương.
… Thế nhưng chính một kiếm này, lại làm một nam một nữ kia không thể nhúc nhích.
Cố Thanh Sơn lại vung một kiếm nữa.
Lần này không giống.
Kiếm mang ngưng tụ thành đường, “Xoạt” một tiếng chém ra.
Lập tức, hai cái đầu bay lên.
Thi thể ngã xuống.
Trận chiến còn chưa bắt đầu, đã kết thúc.
Cố Thanh Sơn thu kiếm lại.
Ở hư không sau lưng hắn, thân hình kiếm Lục giới Thần Sơn hiện ra.
Sơn Nữ có chút ngượng ngùng nói: “Công tử, ta không nhìn rõ, vừa rồi là Đoạn Ly sao?”
Đoạn Ly là thần thông hệ Lôi Điện của Cố Thanh Sơn, bất kì ai bị trúng phải, ý thức sẽ lìa khỏi cơ thể, mãi đến ba giây sau kĩ năng sẽ kết thúc.
Đây là thần thông thăng cấp của Thất Khống và Cương Trực, bất kỳ sinh linh nào cũng không ngoại lệ.
Cố Thanh Sơn cười một tiếng, nói: “Không chỉ là Đoạn Ly, cô nhìn lại một lần nữa.”
Hắn lại khua kiếm Triều Âm lên.
Lần này, hắn thả chậm tốc độ, để Sơn Nữ có thể hoàn toàn thấy rõ động tác của mình.
Sơn Nữ cẩn thận nhìn xong, chợt nói: “Ta biết rồi, đây là bí kiếm phụ trợ cho Đoạn Ly, Truy Mệnh!”
“Chính xác.”
Cố Thanh Sơn nói.
[Bí kiếm: Truy Mệnh, khi đứng cách đối phương trong khoảng ba mươi mét, hắn có thể chém cách không gian.] [Chú ý: Bí kiếm này chỉ có thể sử dụng trong khoảng ba mươi mét.] [Chú ý: Bí kiếm này có thể sử dụng cùng lúc với các bí kiếm khác.]Vừa rồi ba người vốn đứng rất gần.
Trong lúc Cố Thanh Sơn bị gọi tới, đối phương đã đứng trong khoảng cách hắn ba mươi mét.
Lúc này Cố Thanh Sơn có hai loại lựa chọn.
Một là trực tiếp phát động “Truy Mệnh”, giành phần tấn công trước.
Hai là cẩn thận cân nhắc, dùng “Đoạn Ly” trước để khống chế đối phương, làm đối phương không cách nào phản kháng, sau đó tung một kiếm giết chết.
Cố Thanh Sơn đã chọn sách lược chiến đấu thứ hai.
Một nam một nữ này có thể bày ra cục diện kín đáo như vậy, giết chết Vương Thành chỉ trong một lần ra tay, cả tâm tư và thủ đoạn đều có.
Huống chi khi ở Khoa quản lý chức nghiệp, Cố Thanh Sơn đã tận mắt thấy quyển bách khoa toàn thư chức nghiệp, sâu sắc hiểu được trong mấy trăm triệu tầng thế giới, chức nghiệp giả có vô số, thủ đoạn cũng không đếm xuể, căn bản khó lòng phòng bị.
Trong giây phút đó, hắn đã quyết định khống chế đối phương trước.
Sơn Nữ nghĩ nghĩ, nhẹ giọng nói: “Công tử, nếu là như vậy, sau này chỉ cần sử dụng Truy Mệnh, vậy thì kẻ địch trong vòng ba mươi mét chẳng phải sẽ bị đánh trúng hết sao?”
Cố Thanh Sơn gật đầu nói: “Trừ phi đối phương biết được năng lực của một kiếm Truy Mệnh này hoặc là linh giác bẩm sinh vô cùng xuất sắc, có thể cảm ứng được mình sắp chết, mới có thể tránh được một kiếm được kết hợp cả Truy Mệnh và Đoạn Ly.”
Sơn Nữ nói: “Nói cách khác…”
“Đúng, một khi kẻ địch tiến vào trong khoảng ba mươi mét, chỉ cần ta xuất kiếm thì đối phương sẽ dễ dàng bị Đoạn Ly chế trụ.” Cố Thanh Sơn nhẹ nhàng nói.
Sơn Nữ ngơ ngẩn, chợt rơi vào yên lặng.
Nàng im lặng tiêu hóa chấn động mà bí kiếm này mang tới.
Từ nay về sau, phương thức chiến đấu của mình và công tử đều sẽ thay đổi hoàn toàn.
Khó trách công tử bảo nàng hãy nhìn kĩ một kiếm này.
Khó trách tại sao Tạ Đạo Linh lại trao đổi với người khác để lấy được loại bí kiếm này.
Bây giờ nghĩ lại, ban đầu lúc Cố Thanh Sơn thức tỉnh thần thông Lôi Điện, nhất định Tạ Đạo Linh đã ghi nhớ ở trong lòng.
… Mặc dù nói Tạ Đạo Linh không hề biết thần thông Lôi Điện của Cố Thanh Sơn đã lên hai cấp, từ “Thất Khống” lên cấp thành “Đoạn Ly”, nhưng nàng vẫn luôn tìm kiếm kiếm thuật phù hợp với đệ tử của mình.