Tất cả mọi người liền run lên, đưa mắt nhìn thì lại thấy Diên Nữ đã xuất hiện ở cửa không biết từ lúc nào.
“Hả? Diên Nữ sư tỷ!”
Sắc mặt của mọi người tái mét.
“Các người tốt lắm, đang ở sau lưng nói xấu tôi ư? Tốt!
Rất tốt!” Khuôn mặt xinh đẹp của Diên Nữ lạnh lùng, cô ấy nói.
Mọi người sợ hãi đến mức hồn rời khỏi xác, vội vàng cúi đầu.
“Lập tức chạy một trăm vòng quanh sân cho tôi, sau đó tập luyện với nhau một tiếng, nếu như thiếu một vòng, bớt một phút! Vậy thì tôi cũng không thèm quan tâm đến đại hội nữa, mà trực tiếp đánh gãy chân các người!” Diên Nữ mắng chửi: “Đi nhanh!”
“Vâng… vâng sư tỷ…”
Mọi người run lẫy bẩy, vội vàng chạy đi.
“Tiểu Thuý, cô còn không nhanh đi?” Diên Nữ trừng mắt nhìn Tiểu Thuý nói.
“Sư tỷ, Nhị trưởng lão dặn dò tôi trông coi anh Lâm này…”
Tiểu Thuý cẩn thận dè dặt nói.
“Anh Lâm?” Diên Nữ kỳ quái nhìn Lâm Dương: “Anh không phải là đệ tử trên đảo chúng tôi sao?
“Không phải, xin chào, tôi tên là Lâm Dương!” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Lâm Dương?”
Trong mắt Diên Nữ lộ ra một tia nghi hoặc, cô ta nhìn kỹ anh một vòng, khịt mũi nói: “Anh tới đây làm gì?”
“Tôi được cô Huyết U U mời đến chữa bệnh cho người trên đảo của cô.” Lâm Dương nói.
“Nói như vậy, y thuật của anh rất tốt sao?”
“Chỉ là biết một chút y thuật!”
“Anh quen người trên đảo sao?”
“Đây là lần đầu tiên tôi tới đây, đâu thể quen biết ai2”
“Vậy trên đảo có ai biết anh không?”
“Cô hỏi cái này làm gì?” Lâm Dương cảm thấy có chút kỳ quái.
“Bỏ đi, anh khám cho hai vị sư đệ này giúp tôi đi.” Diên Nữ mặt không biểu cảm nói.