“Mẹ kiếp, hâm mộ Đại Bôn thật, có vợ rồi, giờ lại còn thành người được đài truyền hình trọng dụng, cả ngày đi theo mấy người kia, không cần làm việc, lại còn có tiếng nữa.” Hắc tử lấy tay vỗ quần.
Trước đây đài truyền hình đến để quay hình, nhưng do cuối năm nhóm trộm săn bất ngờ tập kích nên phải tạm dừng lại, đến đầu năm quay lại ghi hình tiếp.
Nhân viên công tác ở khu bảo hộ thì cũng nhiều, đài truyền hình muốn chọn ra một người tiêu biểu, Vu Bôn vừa mới đính hôn, hơn nữa vợ sắp cưới của anh ấy cũng từng là tình nguyện viên, cũng có nhiều thứ để khai thác, vì thế Vu Bôn đã được chọn.
“Lúc ấy cấp trên cũng bảo anh đi đăng ký mà? Nhưng mà anh bị loại rồi.” Mấy người xung quanh cười lên.
“Người của đài truyền hình nói, Hắc Tử không ăn ảnh, ha ha –”
“Ý bảo anh xấu đấy.”
…
Hắc Tử bực tức, nhấc chân lên đá mấy người kia, lúc này cách đó không xa có người lái xe đến, mở cửa xe ra nói, “Đội viên Quý, lãnh đạo bảo anh và đội viên Lý quay về một chuyến.”
Hai người quay lại trụ sở, khi đến văn phòng của lãnh đạo, thì gặp Vu Bôn và người phụ trách của đài truyền hình ở đây luôn.
“Ngồi xuống đi, có chuyện cần thương lượng với các cậu.” Lãnh đạo nhìn về phía Quý Bắc Chu.
“Sắp tới Hội nghị Quốc tế về bảo vệ động vật hoang dã sẽ được tổ chức, bên chúng ta muốn cử mấy người đại diện đi, tôi định bảo các cậu đi với Vu Bôn và mấy người bên phía đài truyền hình luôn.”
“Tôi không đi.” Quý Bắc Chu từ chối thẳng thừng, “Lần trước phối hợp với cảnh sát, bắt được không ít đội trộm săn, cũng khiến bọn họ kinh sợ, trong khoảng thời gian này đều rất yên bình, nhưng đám người diều hâu kia còn ung dung ngoài vòng pháp luật, không biết bao giờ sẽ kéo nhau trở lại.”
“Tôi hiểu rồi.” Lãnh đạo hít sâu một hơi, “Nhưng mà tham gia hội nghị này, có thể mở rộng tầm ảnh hưởng thông qua truyền hình, khiến cho càng nhiều người biết hơn về tầm quan trọng của việc bảo vệ động vật hoang dã, đây cũng là một phần công việc của chúng ta.”
Khu bảo hộ cũng cần tài chính, nhân lực, sức của, dư luận để duy trì, cho nên việc lên sóng truyền hình cũng rất quan trọng.
Quý Bắc Chu nói với vẻ lạnh nhạt, “Vậy thì để Hắc Tử và Đại Bôn đi, đâu cần thiết phải cả ba người cùng đi.”
Lãnh đạo mím miệng, “Cậu không đi thật à?”
“Không đi.” Thái độ của Quý Bắc Chu rất quyết liệt.
“Hội nghị này được tổ chức ở Bắc Kinh trong thời gian ba ngày, trừ việc đến họp phải có mặt đúng giờ ra, những thời gian khác cậu có thể hoạt động tự do.” Lãnh đạo nhìn anh với vẻ như cười như không.
Người của đài truyền hình nghe Quý Bắc Chu nói không đi, họ có vẻ hơi mất mát, bởi vì đối tượng quan trọng của buổi quay chụp của họ là Quý Bắc Chu.
Anh có ngoại hình tốt, lại là đội trưởng, mạnh về khả năng quan sát và thiện xạ, lại còn tốt nghiệp ở Học viện Quốc phòng, rồi còn từng ở Khả Khả Tây Lý, có nhiều câu chuyện để kể, tiếc là anh lại từ chối rồi.
Họ còn nghĩ có thể nhân cơ hội tham gia hội nghị này để khai thác về những câu chuyện xưa của anh, nhưng mà có vẻ không còn cơ hội rồi.
“Bắc Chu, nếu như cậu không đi thật, thế thì tôi sẽ đề cử người khác…”
Lãnh đạo nói còn chưa dứt lời, Quý Bắc Chu bỗng nhiên mở lời, “Tôi đi.” (EbookTruyen.Net)
Người của đài truyền hình rất vui mừng, tuy không rõ vì sao anh lại thay đổi suy nghĩ, nhưng họ cũng rất vui khi được đồng hành cùng anh.
—
Bởi vì quan hệ với Quý Bắc Chu, ngoài thời gian học tập, Lâm Sơ Thịnh cũng vô cùng quan tâm về những tin tức liên quan đến vấn đề bảo vệ động vật hoang dã.
Cô biết được có một hội nghị sẽ được tổ chức tại Bắc Kinh, nhưng mà người đến dự đều là người được mời, cho dù cô tính đi thì cũng không vào bên trong được, chỉ đọc qua bài báo chứ không để chuyện này ở trong lòng.
Ngày ấy, cô vẫn đi học như bình thường.
Hôm ấy đang trong tiết phương ngữ học của Du Đại Vinh, trong phòng học ngoại trừ những nghiên cứu sinh mà ông dẫn đến ra, còn có những sinh viên chính quy lựa chọn môn học này.
“… Vì sao mà phương ngữ phương Bắc ít có sự khác biệt, còn ở phương Nam thì lại gọi là mười dặm không đồng âm, các em đã từng suy nghĩ về vấn đề này chưa?”
Du Đại Vinh đang giảng bài, Lâm Sơ Thịnh thì cúi đầu ghi chép, cô ngồi ở hàng ghế đầu, dù nghe phía sau có tiếng ồn ào nhưng cũng không để ý lắm.
Cho đến khi Du Đại Vinh nói:
“Đừng đứng ở bên ngoài nữa, đi vào tìm một chỗ ngồi đi.”
Tiếng bàn tán xôn xao ngày một lớn hơn, lúc này Lâm Sơ Thịnh mới quay đầu nhìn về phía sau, hai mắt cô bỗng mở lớn, cô còn tưởng rằng mình nhìn nhầm.
Bắc Kinh đã ấm áp hơn, anh mặc một chiếc áo gió đen, bên trong là sơ mi trắng, kéo dài đến eo, rồi dắt lại đến thắt lưng, anh còn ôm ở trong ngực một bó hoa hồng to.
Anh tìm một chỗ ở dãy cuối trong phòng học để ngồi xuống, rồi cười với cô, đầy vẻ cưng chiều.
Xuân là mùa hoa nở, vậy mà trong đầu Lâm Sơ Thịnh lại như có sét đánh điện giật.
Hết chương 85.
Lời của tác giả:
Anh Bắc: Nhìn thấy anh mà như sét đánh điện giật hả?
Em gái Lâm: …