Đột nhiên, trưởng lão Định Thiền khẽ cười: “Ta bị con hồ ly chết tiệt kia lừa gạt. Cái gì mà thai chết, giữ lại bên người vì luyến tiếc vứt đi.”
“Lúc ta phát hiện, quả trứng kia không hề có sự sống. Sau khi ta dùng linh lực du tẩu trong đó cũng chỉ nhìn thấy một con mèo con cuộn tròn không còn hô hấp. Ta liền tin lời nói nhảm nhí của nàng ta. Sau khi có được con hồ ly đỏ kia, linh thể kia đã bị ta đổi lấy linh vật với người khác. Ta cứ tưởng rằng một quả trứng chết đổi được linh vật là ta kiếm lời. Nhưng ta lại không nghĩ đến, nó căn bản không phải vật chết.”
Mặc dù mặt trưởng lão Định Thiền vẫn như cũ không thay đổi. Nhưng Vân Lạc Đình cảm thấy trong lời ông ta nói có vài phần nghiến răng nghiến lợi.
Đã bị cho uống thuốc mà ông ta vẫn tức giận thành như vậy. Có thể tưởng tượng được, chuyện đó làm ông ta tức giận đến mức nào.
Bùi Huyền Trì nắm đầu ngón tay hơi lạnh của Vân Lạc Đình, giống như đang dỗ dành cậu vậy. Hắn đút cho Vân Lạc Đình khối điểm tâm mà bình thường cậu thích ăn nhất.
Vân Lạc Đình chỉ cảm thấy việc này rất rối. Chỉ dựa vào những thứ mà trưởng lão Định Thiền biết được. Có lẽ cậu vẫn chưa nghĩ ra được toàn bộ mọi chuyện, ăn điểm tâm. Cậu nghĩ một chút, hỏi: “Người trao đổi với ngươi là người của Thiên Huyền Môn sao?”
Trưởng lão Định Thiền: “Thiên Huyền Môn, Tiên Tôn Phượng Kỳ.”
Đồng tử Vân Lạc Đình co rút lại.
Cứ như vậy tạo thành một mối liên kết.
Mặc dù không biết vị Tiên Tôn Phượng Kỳ này có phải là phụ thân ruột thịt của Bùi Văn Ngọc hay không. Nhưng nếu cuối cùng linh thể bị trao đổi đến Thiên Huyền Môn. Vậy lúc cậu xuyên sách xuất hiện trong ở trong hoàng cung, đã có giải thích hợp lý.
Đừng nói là hoàng cung. Ngày cả một con linh thú ở gần Nhân giới cũng không có. Cậu lại xuất hiện ở hoàng cung linh khí thưa thớt.
Hẳn là bị người ta mang theo.
Đàm Nhất Huyên mang linh thể của cậu theo bên người. Sau khi xảy ra chuyện cậu bị đổi đến chỗ Thiên Huyền Môn.
Khó trách lúc ý thức Đàm Nhất Huyên mơ hồ lại nhận nhầm cậu thành tộc trưởng. Chỉ sợ vốn dĩ cậu ở Tộc linh thú, sau đó bị Đàm Nhất Huyên mang ra bên ngoài.
Tộc linh thú sẽ không cho phép linh thú còn nhỏ tự ý đi ra bên ngoài. Cho nên, chỉ có thể là Đàm Nhất Huyên ăn trộm. Hoặc là…… nàng ta đã sử dụng thủ đoạn nào đó.
Nàng ta chột dạ, bởi vì lai lịch của linh thể bất chính.
Biết được chuyện này, trong lúc nhất thời Vân Lạc Đình không biết mình đang có tâm trạng gì.
Khi là linh thể không có ý thức. Nhưng cậu lại cảm giác trong lòng không quá thoải mái.
Bùi Huyền Trì vòng tay qua eo Vân Lạc Đình. Hắn giơ tay lên, trưởng lão Định Thiền nhắm mắt lại ngã xuống. Trận pháp xung quanh bị siết chặt, nhốt trưởng lão Định Thiền ở bên trong.
Cảm thấy tâm trạng của Vân Lạc Đình vẫn không tốt. Bùi Huyền Trì dỗ dành nói: “Cây linh thảo trồng ở bên ngoài đã nở hoa, đi xem nhé.”
Đó là những cành linh thảo còn thừa lại lúc luyện đan. Linh thảo không có rễ vẫn có thể sinh trưởng. Vân Lạc Đình trồng những cành linh thảo đó ở bên ngoài.
Mặc dù linh khí bên trong nhà thuỷ tạ rất nhiều. Nhưng linh thảo muốn lớn lên cũng cần có thời gian. Bọn họ mới vào nhà thuỷ tạ ở mấy ngày, sao linh thảo đã nở hoa rồi.
Trong đầu Vân Lạc Đình rối bời. Cậu không muốn ra ngoài: “Ta cảm thấy mình đã từng gặp Đàm Nhất Huyên.”
“Điều này rất bình thường.” Bùi Huyền Trì vỗ về lưng cậu, an ủi: “Mặc dù linh thể không có cách nào thức tỉnh. Nhưng đối với ngươi có linh lực bao bọc bên ngoài mà nói, có thể mượn linh lực để nhìn thấy bên ngoài. Nói không chừng lúc ngươi mở mắt ra, vừa khéo nhìn thấy.”
Vân Lạc Đình nhắm mắt lại, vùi đầu trong lồng ngực hắn. Cậu lắc đầu.
Chuyện này không bình thường.
Ta xuyên sách đến, một chút ký ức của nguyên chủ cũng không có. Tại sao lại có cảm giác quen nàng ta.
Rất kỳ lạ.
Bùi Huyền Trì bế ngang Vân Lạc Đình lên: “Trời không còn sớm, đợi ngày mai con hồ ly kia tỉnh lại. Chúng ta có thể biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Nhìn thấy Vân Lạc Đình vẫn còn rầu rĩ không vui, Bùi Huyền Trì nói: “Bất kể xảy ra chuyện gì, vẫn có ta đứng trước chống đỡ cho ngươi. Để ngươi có thể xuống tay xử lý những việc này. Ta vốn muốn để ngươi tùy tiện chơi đùa một chút. Ngươi đừng để chuyện nhỏ này mà ảnh hưởng đến mình.”
Bùi Huyền Trì đặt cậu lên giường, mở chăn mỏng ra đắp lên người cậu, hắn trầm giọng nói: “Mọi chuyện đều có ta ở đây.”
Nếu hắn sớm biết chuyện này sẽ khiến mèo nhỏ phiền lòng như thế. Bùi Huyền Trì đã sớm không để mèo nhỏ nhúng tay vào, tự mình xử lý những thứ này.
Vân Lạc Đình khẽ chớp mắt. Cậu nghĩ một chút, xốc chăn bên cạnh lên: “Đên đây.”
“Hửm?”
Sau khi Bùi Huyền Trì nằm xuống, cổ hắn ấm áp.
Mèo trắng nhỏ vô cùng tủi thân rúc cả người qua cọ hắn. Một lát sau sẽ duỗi móng vuốt ra chống lên mặt hắn, dùng đệm thịt khẽ giẫm lên.
Bùi Huyền Trì nhẹ nhàng vuốt lông phía sau lưng cậu. Hắn hơi nghiêng đầu còn muốn nói lời an ủi. Nhưng móng vuốt của mèo nhỏ không để hắn kịp trốn, đặt trên môi hắn.
Vân Lạc Đình sửng sốt, Bùi Huyền Trì cúi đầu hôn móng vuốt nhỏ lông xù của cậu.
“Meoo……”
Ngay sau đó, Vân Lạc Đình hóa thành hình người, cái đuôi cuốn lấy cổ tay của hắn. Cậu kéo Bùi Huyền Trì qua: “Chúng ta song tu đi.”
Cách tốt nhất để giảm bớt phiền muộn, chính là không để mình có thời gian suy nghĩ về nó nữa.
Bùi Huyền Trì nắm cổ tay cậu, nói: “Ngươi quá mệt mỏi.”
“Ta không mệt.” Vân Lạc Đình xoay người ngồi trên người hắn. Cậu cúi đầu nhìn hắn: “Ngươi cứ luôn từ chối. Có phải…… Ngươi mệt rồi không?”
Lúc nói chuyện, Vân Lạc Đình khép lại năm ngón tay, đùa giỡn nói: “Ngươi không phải là…… Ưmm!”
Chăn mỏng bị nâng lên lại hạ xuống, hai cơ thể giao nhau ẩn hiện trong đó.
Vân Lạc Đình lập tức không rảnh nghĩ đến cái khác nữa, suy nghĩ cậu ngưng kết lại. Khi cậu mở miệng ra chỉ có tiếng khóc nức nở.
– —
Đợi Vân Lạc Đình ngủ say, Bùi Huyền Trì rón rén đi ra khỏi điện.
Đàm Nhất Huyên bị nhốt ở nơi gần mặt nước, ban đêm càng lạnh đến mức không đứng nổi.
Bùi Huyền Trì ẩn thân đứng trước cửa sổ, nhìn thấy hồ ly đỏ đang cuộn tròn. Ý đồ dùng cách này để hấp thu một chút ấm áp.
Tỉnh rồi?
“Kẽo kẹt”
Cửa gỗ bị trận pháp áp chế, lúc mở nó ra phát ra âm thanh nặng nề.
Chóp đuôi hồ ly đỏ run lên, nó lập tức nhắm mắt lại. Duy trì động tác vừa nãy không dám nhúc nhích.
Đột nhiên, hồ ly đỏ mở mắt ra, đau đớn nôn ra một ngụm máu: “Aaa!”
Bùi Huyền Trì bày ra trận pháp ngăn cản âm thanh, đi lên trước nói: “Ta đã biết chuyện ngươi phản bội Tộc linh thú, ăn trộm linh thể.”
Hồ ly đỏ ngẩn ra: “Ta không có.”
Bùi Huyền Trì không nghe nàng ta giải thích. Hắn giơ tay lên, cơ thể hồ ly lơ lửng trên không, ma khí ngưng tụ trên cổ nàng.
Cảm giác hít thở không thông làm hai mắt hồ ly đen lại. Tứ chi vô lực, nàng ta khó khăn mở miệng nói: “Tiểu tộc trưởng trời sinh đã mất một hồn, một phách. Hắn không thể rời khỏi ta, ta phụng mệnh tộc trưởng chăm sóc tiểu tộc trưởng. Ta mang theo hắn mới là hợp tình hợp lý, không thể coi là trộm.”