Bất chợt nảy sinh một ý nghĩ, Hồng Liên đi vào phòng chính Thiều Hoa Viện, trong phòng đã bị lấy sạch, chỉ có phòng ngủ của Thẩm Ngọc, Hồng Liên chưa từng đi, hắn đi chỗ này một chút chỗ kia một chút thăm dò, cũng không thấy nhiều vật đáng tiền.
“Vương gia sủng Thẩm Ngọc cũng được một thời gian, ngay cả vật đáng tiền cũng không thấy nhiều? Ngân phiếu đồ trang sức đâu?”
Hồng Liên ánh mắt dừng lại ở cái rương đựng y phục của Thẩm Ngọc.
“Chính là nơi này….”
Đúng như dự đoán, những vật quý giá của Thẩm Ngọc, đều cất ở trong rương y phục, Thẩm Ngọc vậy mà không cầm theo, Hồng Liên nhìn thấy ánh mắt sáng lên.
“Trêи đời này, lại thật sự có người không ham tiền, đúng là một kẻ ngu, hời cho ta ha ha…”
Hồng Liên nắm lên một nắm lớn chuỗi ngọc trai, trâm vàng ngọc đủ các loại, đem toàn bộ nhét vào trong y phục trước ngực mình, một bên sợ hết hồn hết vía lo lắng bị Trấn Bắc Vương phát hiện, dĩ nhiên, Thẩm Ngọc một tiểu người câm cũng không thể cáo trạng.
“Nhiều như vậy….. Đủ ta mở ba cái Tần Hoài Lâu rồi!”
Thời điểm Hồng Liên đang trong mộng đẹp tưởng tượng mình làm tú bà, dẫn dắt một đám kỹ nữ tiểu quan tiếp khách, tiêu tiền như nước, hắn nhìn thấy phía dưới rương y phục có chôn một vật gì đó.
Giống như một cái tượng ngọc, Hồng Liên ánh mắt sắc bén, liếc mắt nhìn một cái liền nhìn ra ngọc này là một khối ngọc hòa điền* hiếm thấy khó tìm, khắc hình Quan Thế Âm, Phật tổ cũng không phải, mà là….. một người mỹ nhân.
*Ngọc Hòa Điền: hay còn gọi là Ngọc Bích Tân Cương, màu ngọc gồm có trắng, xanh lục, đen, vàng, đa số là đơn sắc, có bộ phận ít là tạp sắc, chất ngọc trong đục, độ cứng 5,5 -6,5, trong đó ngọc Hòa Điền trắng nổi tiếng nhất.
Dung mạo này, cái mắt cái miệng, rõ ràng chính là Thẩm Ngọc!
Hồng Liên há to miệng, vật này hắn cũng không dám lấy, cầm e sợ rằng trêи đời này không ai dám mua, làm không tốt đầu cũng khó mà giữ được.
Hồng Liên hâm mộ đến nỗi nước miếng như sắp chảy xuống, mặt cũng chậm rãi đỏ ửng cả lên.
Ngày hôm đó Trấn Bắc Vương ban thưởng cho Hồng Liên một chiếc nhẫn ngọc, hắn mang tới trước mặt Thẩm Ngọc rêu rao khoe khoang, thế nhưng hắn căn bản không biết, Thẩm Ngọc lại có một khối ngọc hòa điền lớn đến như vậy!
Cùng với ngọc này so sánh, nhẫn ngọc kia của hắn quả thực chính là ăn mày đùa thiết hoàn! Thiệt thòi hắn vẫn còn ở trước mặt Thẩm Ngọc dương dương đắc ý.
“Khá lắm Tống Thanh…. tiểu người câm không nói được thì cũng kệ đi, hóa ra ngươi cũng không phải người tốt gì, nhìn ta diễn một trò hề lớn như vậy! Các ngươi chủ tớ sau lưng cũng sắp vui vẻ đến chết đi?”
Hồng Liên càng nghĩ càng nổi giận.
“Ngươi đang làm gì?!”
Ở phía sau lưng một thanh âm đột ngột vang lên, bị dọa sợ Hồng Liên từ rương y phục lăn xuống, thiếu chút nữa sẩy tay làm rơi tượng ngọc xuống đất.
Tống Thanh nhìn ngực hắn thăm dò thấy cất giấu đầy đồ liền biết hắn đang làm gì, một đoạn dây chuyền ngọc trai còn lộ ra bên ngoài, trong lòng xem thường, quả nhiên người này trong mắt chỉ có tiền.
“Ngươi quản ta?” Hồng Liên vẫn còn đang tức hắn hại mình mất mặt.
“Hừ, trông coi vương phủ tất nhiên đều do ta quản, ngươi có phải hay không rất muốn thử qua một chút mùi vị bị giam vào thủy lao vương phủ?”
Dưới sự uy hϊế͙p͙ của Tống Thanh, Hồng Liên lưu luyến không rời đem đồ vật từ trong y phục ra trả về chỗ cũ, định bụng ngày sau lại tới.
“Ẩn phi đâu?” Tống Thanh hỏi.
“Ta nào có biết? Một đôi mắt của ngươi không phải toàn bộ đều đặt ở trêи người y sao? Làm sao? Tiểu tình nhân vứt bỏ?” Hồng Liên khinh khỉnh nhìn bằng nửa con mắt.
“Ngươi có nói hay không?”
Nhược điểm của Hồng Liên bị Tống Thanh nắm trong tay, khều khều móng tay nói: “Trang tử có một người gọi Tôn Lão Lục, đem y mang đi, nói Vương gia muốn gặp y, đoán chừng là nhớ tới y, sau đó cũng không có phần của ngươi! Đừng có mà si tâm vọng tưởng nữa!”
“Tôn Lão Lục…”
Tống Thanh đọc thầm cái tên này, người trong vương phủ hắn đều biết, hắn chợt nhớ ra, Tôn Lão Lục trước kia là người hầu Lê Thanh Viện, sau đó hình như làm sai chuyện gì đó, bị Vương phi đuổi tới trang tử.
Tống Thanh bỗng nhiên sắc mặt chợt biến, nắm lấy y phục Hồng Liên.
“Là ngươi dẫn hắn tới?!”
“Tống đại gia, coi như ngươi muốn làm ân khách của ta, cũng không cần phải vội vàng như thế…”
Hồng Liên đối mặt với ánh mắt giống như muốn giết người của Tống Thanh, rụt cổ lại rùng mình một cái, lời trêu chọc cũng không dám nói ra khỏi miệng nữa.
“Ta chỉ là… trêи đường đến phòng chứa củi đụng phải hắn…”
Tống Thanh bỏ qua Hồng Liên, lo lắng lao ra khỏi Thiều Hoa Viện, Vương gia làm sao muộn như vậy còn ở trang tử triệu kiến Thẩm Ngọc?