“Ồ! Ra là Vân gia còn có cả vừa ăn cướp vừa la làng, thay đen đổi trắng! Tại hạ thật mở to mắt mà thấy!”
Mọi người xung quanh ha ha cười, hướng hai người chỉ trỏ nghị luận, trong mắt họ hiện lên tia giễu cợt khinh thường.
Nói xong Hàn Băng liền cầm cây roi, đúng hướng nha hoàn đó mà đánh. Nha hoàn không nghĩ Hàn Băng sẽ động thủ, lập tức trúng một roi, bay ngược về phía sau, đụng phải lồng sắt nhốt linh thú.
Vân Hòa Như nhìn cảnh này bỗng đổ mồ hôi lạnh, có chút sợ hãi nhìn nàng. Chỉ một chiêu thôi đã đánh ngã được người có nội công mười năm, vậy chả phải hắn có thể giết nàng ngay lập tức được sao?!
Vân Hòa Như càng nhìn Hàn Băng càng cảm thấy khủng hoảng, giống như nhìn thấy ác quỷ giết người không nương tay.
Hàn Băng lạnh lùng nhìn nàng ta, ánh mắt chỉ còn lại cái chết ngập tràn, bước lên một bước.
“Ngươi… ngươi đừng qua đây! Không được qua đây!” Vân Hòa Như sợ hãi hét toáng lên, liên tục lùi ra đằng sau.
Hàn Băng khinh thường cười, nhìn Vân Hòa Như ngã dưới đất sợ hãi, khuôn mặt xinh đẹp trắng ngắt không còn giọt máu nào. Tay cầm roi hướng lên trên, động tác nhìn như muốn vung roi đánh người.
“Dừng tay!”
Một người trong đám đông bay ra, hướng Hàn Băng đánh một chưởng, mang theo nội lực hùng hậu.
Hàn Băng xoay người, trực diện tiếp xúc với người tới. Tay hai người chạm nhau, một cơn gió lấy họ làm trung tâm nhanh nhóng khuếch tán ra tám hướng.
Sau lần tiếp xúc ngắn ngủi đó, người lao tới nhanh chóng lật người trên không rồi tách ra. Hàn Băng chậm rãi hạ tay xuống, nhìn đại thúc đột nhiên xuất hiện này.
Đại thúc một thân gấm sứ quý hiếm màu xanh lá nhạt, trên mặt để râu dài, hai mắt sắc lạnh đầy nghiêm nghị.
“Tiểu tử to gan, đến ngay cả Đại tiểu thư Vân gia cũng dám ra tay tổn thương!?” Cánh tay của hắn giấu dưới ống tay áo run lẩy bẩy, ánh mắt nhìn nàng có một chút kiêng dè.
“Nhị bá! Nhị bá cứu cháu, hắn ta… hắn ta có ý đồ xấu với cháu! Hu hu…” Vân Hòa Như bò từ dưới đất lên, vô tình bám vào tay run rẩy của hắn.
Vân Hoàng Đông hít một ngụm khí lạnh, mồ hôi trên trán lấm tấm hiện ra, đau đến cùng cực nhưng phải cắn răng nhẫn lại. Vân Hòa Như không để ý sắc mặt của hắn, vừa nắm chặt vừa lung lay tay hắn.
Hàn Băng bình tĩnh nhìn nàng ta diễn kịch, lại nhìn vẻ mặt kìm nén đau đớn của Vân Hoàng Đông, khinh thường vứt trả chiếc roi.
“Ai đúng ai sai, người ở đây đều có mắt! Nếu Vân gia ngươi đúng là thế gia tiếng tăm rộng lớn thế lực bao trùm cả thành Vân Sơn thì móc mắt họ ra, không thì giết người diệt khẩu đi! Ngươi thử hỏi người nơi này xem, là ai sai ai đúng, ta còn chờ một câu tạ lỗi từ các ngươi đấy!”
Vân Hoàng Đông nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt nhìn xung quanh một lượt. Mặc dù Vân gia họ ở Vân thành này có địa vị rất vững chắc nhưng song song cũng còn vài đại thế gia khác! Mà trong đám người nơi này, gia quyến nhà quan chức không hề thiếu, muốn giết người diệt khẩu là chuyện khó hơn lên trời!
“Nhị bá, người mau trả thù cho cháu! Trả thù cho cháu!” Vân Hòa Như vẫn không suy nghĩ sâu xa, tức giận chỉ về phía Hàn Băng.
“Ha ha ha! Thật không ngờ hôm nay tới đây lại có thể gặp được cảnh tượng như vậy! Vân gia quả thực là ‘gia giáo’ uy nghiêm nha!”
Từ trong đám người có một thiếu niên tuấn tú bước ra. Trên người hắn mặc một kiện bào màu ngọc bích, y phục bên trong là màu trắng gạo sạch sẽ gọn gàng.
Trên đầu búi một ngọc quan trắng có hai sợi dây thả ra sau, nhìn qua rất lịch lãm. Khuôn mặt góc cạnh, mắt phượng mày rậm, mũi cao thanh thoát bờ môi hồng nhạt kéo theo độ cong nhẹ.
Nếu đặt hắn giữa biển người thì chỉ cần nhìn một cái cũng có thể nhận ra ngay lập tức.
“Ngũ… Ngũ điện hạ! Chuyện này… này, chắc chắn có hiểu lầm! Như Nhi mặc dù tính tình nóng nảy ương ngạnh nhưng sẽ không…” Vân Hoàng Đông bất ngờ nhìn người tới, gập người hành lễ tạm thời.
Mọi người xung quanh ồ lên, mọi ánh mắt liền đổ dồn vào vị Ngũ điện hạ kia! Đây chính là một truyền kỳ sống của Thiên Linh quốc bọn họ nha!
“Sẽ không thế nào? Bổn điện hạ ngay từ lúc bọn họ tranh cãi đã chứng kiến, chả lẽ bổn điện hạ còn không biết sao?” Vũ Tiêu Kỳ nhướn mày hình hắn, giọng nói mang theo ý tà tứ.
Mọi người đọc truyện vui vẻ nhoa! ???