Yến Phi than: “Đề nghị của Hác huynh đích xác khiến ta động tâm. Bất quá nếu hoàn toàn tin tưởng Hác huynh lại là quá mạo hiểm”.
Hác Trường Hanh hân hoan nói: “Thời gian sẽ chứng minh tất cả, riêng về phần cá nhân ta, thật rất hy vọng trở thành bằng hữu của Yến huynh. Tiện đây xin báo cho Yến huynh một chuyện, Hoàn Huyền đã phái cao thủ liệt danh đệ tam trong “Ngoại Cửu phẩm cao thủ” Đồ Phụng Tam đến Biên Hoang Tập, người này quen dùng thủ đoạn uy hiếp và khủng bố, bản lĩnh rất cao, tuyệt không dễ ứng phó”.
Yến Phi ngơ ngác: “Đồ Phụng Tam?”.
Hác Trường Hanh đang muốn nói tiếp, bỗng nghe tiếng pháo trúc từ phía Đông môn đại nhai truyền đến, hai người ngơ ngác nhìn nhau, không rõ có chuyện gì xảy ra.
Trong tiếng pháo nổ ầm ầm, Đồ Phụng Tam tự tay hạ tấm vải che biển hiệu, hiện ra ba chữ Thích Khách quán, khuôn vàng lồ lộ, nét bút rắn rỏi hữu lực, chưa cần để ý hàm nghĩa bên trong, bổn thân mấy chữ này đã giống như những con mãnh thú nhe nanh múa vuốt.
Hai dây pháo trúc rủ xuống hai bên tả hữu cửa ra vào, đua nhau nổ rầm trời, khói lửa xác pháo bắn tung lên trời, lập tức lôi kéo dân chúng xung quanh tranh nhau tới xem nhiệt náo. Ai nấy đều mơ hồ, không rõ cửa hiệu vải trứ danh Đông môn đại nhai bỗng nhiên sao lại biến thành Thích Khách quán. Hơn nữa xưa nay chưa có tiền lệ Thích Khách quán ở Biên Hoang Tập, khó tưởng tượng quán này sẽ đưa ra hình thức phục vụ như thế nào, làm sao để kiếm được tiền của Hoang dân.
Tuy nhiên chỉ cần trông thấy hình dáng Đồ Phụng Tam, Bác Kinh Lôi, Âm Kỳ và mấy chục đại hán võ trang, đủ biết người của Thích Khách quán chẳng phải là thiện nam tín nữ gì, vì vậy người đến coi tuy đông đặc bên kia đường phố, nhưng lại không ai dám đưa ra câu hỏi trước tiên, càng không cần nói đến chuyện can thiệp vào nghi thức khai quán.
Đồ Phụng Tam ngạo nghễ đứng trước cửa quán, ôm quyền thi lễ, cười nói: “Đa tạ các vị hương thân phụ lão tới coi lễ, bổn nhân Kinh Châu Đồ Phụng Tam xin thành thực cảm tạ”.
Ba chữ Đồ Phụng Tam vừa nói ra, đường phố đang ầm ĩ mau chóng trở lại yên lặng, hơn trăm người xem lúc này bắt đầu ý thức được sự tình nghiêm trọng.
Phải biết võ lâm phương Nam có Cửu phẩm cao thủ và Ngoại Cửu phẩm cao thủ, mà Ngoại Cửu phẩm cao thủ còn được tôn kính hơn, nguyên nhân là Ngoại Cửu phẩm cao thủ chỉ luận thực lực, không kể đến xuất thân, danh dự Ngoại Cửu phẩm cao thủ là do tỷ thí mà có, trong chin đại cao thủ của Ngoại Cửu phẩm cao thủ, Đồ Phụng Tam bài danh thứ ba, chỉ sau Thiên Sư Tôn Ân và long đầu lão đại Nhiếp Thiên Hoàn của Lưỡng Hồ bang. Từ đây có thể biết địa vị của Đồ Phụng Tam trong võ lâm phương Nam.
Hiện tại vị cao thủ oai danh hiển hách này lại có mặt ở Biên Hoang Tập, dùng thủ đoạn chớp nhoáng để lập quán dựng nghiệp, chắc chắn sẽ mang đến một phen phong vũ, khiến cho Biên Hoang Tập vốn dĩ đa sự càng thêm hỗn loạn.
Một điều khiến người ta sợ hãi là xưa nay Đồ Phụng Tam luôn dùng bàn tay sắt thực hành đường lối thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Tên tuổi hắn nói ra có thể khiến trẻ con không dám khóc ban đêm, con người như thế tự nhiên khiến ai nấy đều lạnh lòng.
Đồ Phụng Tam lúc này lại đặc biệt khách khí lễ phép, hân hoan nói: “Lần này Đồ mỗ không kể ngàn dặm tới đây, là muốn đề nghị cung cấp dịch vụ thích khách cho mọi người. Nếu như có ngơừi vi phạm đạo nghĩa và quy củ Biên Hoang Tập, mà các vị có thể trả đủ tiền, bất kể đối phương thế lực lớn chừng nào, thanh danh hiển hách tới đâu, võ công cao cường ra sao, chúng ta thu được tiền của ngươi rồi, người đó sau ba ngày sẽ không tránh khỏi tử kiếp, bằng không sẽ trả lại gấp đôi, mà tất cả được bảo mật, tuyệt sẽ không lưu lại hậu quả”.
Chúng nhân nghe vậy nhao nhao bàn tán, ồn áo như chợ vỡ.
Sự thực chuyện mời thích khách sát thủ đối phó cừu gia, ở Biên Hoang Tập không phải là chuyện xa lạ, nhưng xưa nay chưa từng có người nào dám công khai làm nghề này. Đáng chú ý hơn là có người dám xưng danh đối phó với bất kỳ ai ở Biên Hoang Tập. Vì vậy Thích Khách quán chưa phải đóng cửa, sự tồn tại của nó khiến ai nấy đều cảm thấy nguy cơ, không biết minh có phải mục tiêu ám sát của Thích Khách quán không.
Có kẻ hiếu sự kêu to: “Giết một người cần bao nhiêu tiền?”.
Các xe ngựa, kỵ sĩ qua đường đều đi chậm lại, coi thật ra có chuyện gì phát sinh. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
Đồ Phụng Tam ung dung đáp: “Giá tiền phải bàn trực tiếp! Trước tiên pải giao một lượng hoàng kim làm phí điều tra, chứng minh đích xác đối phương đã vi phạm đạo nghĩa giang hồ, đến khi ấy mới cùng các hạ thảo luận chi tiết”.
Dân chúng lại ồ lên thở dài, một lượng hoàng kim không phải là giá tiền mà người thường có thể trả được. Thích Khách quán thu điều tra phí, chính là chưa gặp được quan đã phải đánh ba trăm hèo, lập tưc khiến cho rất nhiều người háo hức muốn thử tới chiếu cố bỏ đi ý niệm này.
Những người nghe tin tụ tập đến mỗi lúc một đông, trong đó có cả thám tử của các bang hội. Một trận pháo nhân dịp Đồ Phụng Tam thành lập Thích Khách quán ở Biên Hoang Tập đã nổ vang rền, rung chuyển toàn Tập.
Bỗng nhiên có người nói to: “Nếu lão tử trả tiền rồi, quý quán lại cho người tìm đến khiêu khích, lão tử há chẳng mất trắng hay sao?”.
Những người hiếu sự nhốn nháo phụ họa, ồn ào đến mức không còn nghe gì được, Đồ Phụng Tam hừ lạnh một tiếng, chấn động màng tai mọi người, lập tức yên tĩnh trở lại.
Đồ Phụng Tam biết chiêu này đã chấn nhiếp chúng nhân, thung dung nói: “Buôn bán xưa nay luôn có mạo hiểm, thiên hạ há có giao dịch bảo đảm không mất tiền? Đồ Phụng Tam ta đem tính mạng ra đổi lấy tiền của ngươi, bên mua bên bán, đó là công đạo của trời đất”.
Đúng lúc này, một cỗ xe ngựa đột nhiên trờ tới, đại hán đánh xe cố ý múa roi ngựa vun vút, sau cùng lại quất nhẹ vào đùi ngựa, lực đạo trước đó không dùng đến một phần, người tinh mắt chỉ coi thủ pháp là biết hắn chẳng những muốn gây sự chú ý, mà còn là cao thủ bất phàm.
Bác Kinh Lôi và Âm Kỳ mắt lộ hung quang, hai người qua lại giang hồ đã nhiều, hiểu rằng có kẻ quấy rối.
Chúng nhân vây quanh thấy xe ngựa không có tiêu chí, người đánh xe mặt mũi lạ hoắc, đều cảm thấy rất kích thích, lại hò hét ầm ĩ.
Biên Hoang Tập hai ngày nay sự thực giống như một sân khấu lớn, đêm trước thì Biên Hoang Tập đệ nhất danh kiếm vinh quy Biên Hoang Tập, lại còn mang theo mỹ nữ lừng danh Tần Hoài hà Kỷ Thiên Thiên, tiếp đó công nhiên khiêu chiến Nhậm Dao, Đệ Nhất Lâu chuẩn bị trùng kiến. Hiện giờ lại đến nhân vật độc ác tàn bạo uy chấn Nam phương Đồ Phụng Tam tới đây thiết lập Thích Khách quán.
Cứ đà phát triển này tương lai Biên Hoang Tập sẽ trở nên thế nào?
Đại hán dong xe đột ngột kềm ngựa, mã xa mau chóng dừng lại trước Thích Khách quán. Đại hán xoay người nhẹ nhàng nhảy xuống, cung kinh mở cửa xe nói to: “Đồ gia thỉnh xuống xe, đã tới Thích Khách quán ỏ Biên Hoang Tập rồi”.
Đồ Phụng Tam thần sắc không đổi, nhưng người xem đều ngạc nhiên! Ở đâu ra một người nữa họ Đồ, sao khéo trùng hợp đến thế, ngầm hiểu sắp có trò vui.
Chỉ với thân thủ của đại hán dong xe cũng đủ để dương danh Biên Hoang Tập, vậy mà lại chỉ có thân phận nô bộc, khiến cho ai nấy đều tò mò về vị “Đồ gia” trong xe.
Trong sự chờ đợi của mọi người, một hán tử râu ria đầy mặt chuệnh choạng bước xuống xe, mình mặc áo choàng đen rộng, cặp mắt lớn sắc bén không tương xứng với vẻ ngoài thô lỗ của hắn, thần thái ung dung, không hề bối rối dù đang là cái đích nhắm của bao nhiêu mũi tên.
Đại hán sập cửa xe cái rầm.
Vị Đồ gia này cứ như không trông thấy đám Đồ Phụng Tam, ngơ ngác không hiểu làm sao xung quang đông người như thế, chấp tay đi thẳng đến trước cửa Thích Khách quán, đứng cách Đồ Phụng Tam mấy người chừng một trượng ngước nhìn tấm biển hiệu dát vàng, vẻ hài lòng nói: “Quả nhiên là tới đúng chỗ rồi, lần này coi như được cứu rồi”.
Thanh âm tuy hạ thấp, nhưng ai nấy đều nghe được không sót một chữ.
Câu nói này vừa xong, lập tưc gây nên một trận cười vang dội cả khu phố, bầu không khí khẩn trương dịu hẳn lại.
Người được kêu là Đồ gia nhìn trước ngó sau, nói to: “Bổn nhân Đồ Phụng Nhị, ai là lão bản của con mẹ nó cái gì Thích Khách quán này vậy?”.
Lại mộ tràng cười vang động, không khí lập tức lại nóng bừng lên. Kẻ hồ đồ nhất cũng hiểu là người đến gây hấn với nhà quán, điều kỳ quái là có kẻ dám đến vuốt râu cọp chẳng những không phải là danh nhân Biên Hoang Tập, mà còn là người chưa ai gặp bao giờ.
Đồ Phụng Tam song mục sát cơ đại thịnh, nhưng thần sắc vẫn bình tĩnh, lạnh lung nói: “Tệ quán xưa nay không giao dịch với kẻ giấu đầu hở đuôi”.
Đồ Phụng Nhị ngạc nhiên ngó Đồ Phụng Tam, không khách khí nhìn y từ đầu đến chân, vẻ không hiểu: “Theo quy củ Biên Hoang Tập, anh hùng không hỏi xuất xứ, nếu quý quán cần tra cứu lai lịch từ khách lớn khách nhỏ đến chiếu cố, chẳng hóa trước tiên chính mình phá hủy quy củ Biên Hoang Tập hay sao? Tốt thôi! Ngươi ra giá tiền trước đi, để bọn ta mắt thấy kẻ phá hoại quy củ Biên Hoang Tập là ngươi tự tận tại chỗ trước mặt chúng nhân”.
Bác Kinh Lôi là người đầu tiên không nhẫn nại được, giận dữ quát to: “Muốn chết”.
Hai cây cự phủ đã nằm trên tay, xoay tít như bánh xe lướt tới nhằm chính diện vào đầu vào mặt Đồ Phụng Nhị cái gì đó mà chém, kình phí thổi bay y phục của Đồ Phụng Nhị và gã đánh xe, thanh thế kinh người. Bất kỳ ai cũng cho là Đồ Phụng Nhị ăn nói lớn lối như vậy sẽ chính diện phản kích, ngờ đâu Đồ Phụng Nhị lại hốt hoảng kêu lên một tiếng, xoay người mở cửa xe trốn ngay vào trong.
Trong lúc mọi người còn đang trợn mắt há mồm, một cây thiết côn từ cửa sổ xe vọt ra, chính là đại hán dong xe đang xuất ra côn ảnh trùng trùng nghênh tiếp Bác Kinh Lôi.
Đồ Phụng Tam lập tức lộ thần sắc lo ngại đề phòng, động tác loạn xạ của Đồ Phụng Nhị tựa như hành vân lưu thủy, trong chớp mắt hoàn thành cả chuối động tác liên hoàn phức tạp, hiển lộ thực lực, khiến cho người ta cảm giác cao thâm khôn lường, không biết hắn định làm trò quỷ gì.
Keng!
Thiết côn đụng với cự phủ, hai bên chính diện giao phong.