Cậu ôm chầm Hạ Tập Thanh, hôn tới tấp lên mặt anh, hạnh phúc đến mức quên luôn cả ghen.
“Nào, buông anh ra, đồ trẻ con.”
“Không buông đâu. Anh là của em.”
“Em không buông đúng không? Thế thì anh sẽ khóa luôn tầng này lại, không bao giờ cho em xem nữa. Cũng không tặng cho em luôn.”
“Anh có làm thế em cũng không buông đâu. Đây đều là của em, anh cũng là của em.”
Hai người ở trong phòng trưng bày này lâu thật lâu, xem từng bức tranh Hạ Tập Thanh vẽ cho cậu. Rất nhiều bức được Hạ Tập Thanh vẽ trước cả khi hai người gặp nhau, chúng đều được đóng khung cẩn thận rồi treo vào đây. Lòng Chu Tự Hành không khỏi hơi áy náy. Hồi sáng, khi cậu thấy xe tải đỗ dưới chung cư còn tưởng rằng Hạ Tập Thanh định lặng lẽ chuyển đi.
Hóa ra là muốn chuyển những bức tranh anh vẽ tới nơi này.
***
Đồng hồ điểm ba giờ sáng, Hạ Tập Thanh trầm mê trong vòng tay của Chu Tự Hành hồi lâu, cuối cùng vẫn phải tỉnh táo lại từ dư âm ngọt ngào. Lòng anh cứ cố trốn tránh sóng gió hỗn loạn ngoài kia, nhưng sự thật là nó đã xảy ra, hơn nữa còn chẳng thể lường trước được sức ảnh hưởng. Chẳng qua Hạ Tập Thanh chỉ ôm tâm lý chơi bời tiến vào giới giải trí, đấy vốn dĩ cũng không phải nghề nghiệp chuyên chính của anh. Thế nhưng Chu Tự Hành không giống anh. Sự nghiệp của cậu chính là diễn viên. Tất cả lí tưởng và khát vọng của cậu đều được thực hiện bởi biểu diễn.
Tuy nhiên, giới giải trí đâu giống giới nghệ thuật. Anh không muốn Chu Tự Hành bị anh kéo vào vực sâu của dư luận.
“Em phải đi thôi.”, Hạ Tập Thanh cụp mắt: “Thật ra cũng không nên tới đây.”
Chu Tự Hành không muốn nghe thấy anh nói những lời đó: “Em nên tới, nên tới hơn bất cứ ai.”
“Ừm.”, Hạ Tập Thanh ngẩng đầu, thở dài: “Ý anh là, bây giờ anh đang bị rất nhiều người nhìn chằm chằm. Khoảng thời gian này em nên cách xa anh một chút.”
“Không sao đâu. Dù bây giờ anh trời nam, em biển bắc thì vẫn sẽ có người nghi ngờ quan hệ của bọn mình thôi. Không sao hết.”, Chu Tự Hành cười: “Phóng viên muốn chụp thì cho họ chụp. Nếu anh không muốn công khai ngay bây giờ thì em sẽ giải quyết. Em đã ra mắt lâu như vậy rồi, cũng không có phóng viên nào dám đăng ảnh chụp lén em lên mạng đâu, trừ khi bọn họ không muốn hành nghề nữa.”
Hạ Tập Thanh cảm thấy lòng nhẹ hơn. Bây giờ là thời điểm tốt để rời khỏi phòng trưng bày. Anh dẫn Chu Tự Hành tới vườn hoa phía sau tòa nhà, mở cánh cửa gỗ đang bị khóa chặt. Hai người lên chiếc xe Hạ Tập Thanh đỗ ở cửa sau rồi âm thầm rời đi.
Hạ Tập Thanh ngồi trên ghế lái, đầu không ngừng suy nghĩ. Xu hướng tính dục của anh thật ra chẳng phải chuyện bí mật gì, nhất là tại vòng xã giao ở Ý. Nhưng nó đột ngột bị phanh phui ở trong nước khiến anh buộc phải công khai come-out, cũng giáng cho anh một cú không kịp trở tay. Ngẫm lại mới thấy có quá nhiều điểm đáng nghi, thời gian cũng trùng hợp đến bất ngờ: “Kì lạ thật. Muốn tung tin nóng thì anh hiểu, nhưng tin tức về sinh nhật của em hôm nay cũng đủ nóng rồi. Chuyện này giống như cố ý trả thù hơn.”
“Là cố ý trả thù đấy.”, Chu Tự Hành bồn chồn, liếm khóe miệng khô: “Do Ngụy Mân giở trò.”
Hạ Tập Thanh ngạc nhiên. Anh còn cứ tưởng mình đắc tội với người nào, không ngờ vẫn là tên súc vật kia: “Ngụy Mân? Thằng đó chán sống rồi à?”, anh tháo cà vạt rồi đeo vào cổ tay: “Lần trước anh nên làm thằng nó mất khả năng tạo giống mới phải.”
“Có lẽ tâm thái trả thù quá nặng.”
Hạ Tập Thanh bỗng hiểu được ý đồ của Ngụy Mân. Gã ta biết gia thế của anh mà vẫn dám giở trò, đơn giản chỉ vì anh thật sự thích đàn ông và đã chính thức ở bên Chu Tự Hành nên mới muốn khuẩy đảo dư luận để anh bị chỉ trích.
Tuy nhiên, gã vẫn chưa đủ hiểu biết về Hạ Tập Thanh.
“Thằng đó thật sự nghĩ thế này là trả thù được anh?”
Từ trước tới nay, Hạ Tập Thanh chưa bao giờ để tâm tới dư luận. Anh cũng không sống bằng sự đánh giá của người khác.
“Tin nóng nó tung ra là xu hướng tính dục, vậy bước tiếp theo nếu em không nhầm thì hẳn sẽ định làm ầm sinh hoạt cá nhân trước đây của anh lên.”, Chu Tự Hành bình tĩnh phân tích rồi an ủi Hạ Tập Thanh: “Chị em bảo sẽ giải quyết chuyện này. Chị ấy sẽ làm PR.”
“Quan hệ công chúng tốt thì tốt, nhưng không phải là cách tốt nhất.”, ngón tay Hạ Tập Thanh gõ nhẹ lên vô lăng. Khi nói chuyện, nụ cười thản nhiên vẫn luôn hiện hữu trên mặt: “Nếu tên đó đã thích chơi trò này, vậy thì chờ xem ai sẽ thân bại danh liệt trước.”
***
Đến ngày hôm sau, bài đăng về xu hướng tính dục của Hạ Tập Thanh vẫn nóng sốt ở No.1 Hot search, không hề tụt giảm.
Tưởng Nhân liên lạc với một số blogger, để họ lên bài. Bài viết lấy đồng tính luyến ái làm chủ đề, giọng văn tỏ vẻ kì thị và ghê sợ. Bài vừa đăng, ngay lập tức đã dấy lên sự phẫn nộ và chỉ trích của dân mạng và đương nhiên, cả lòng đồng cảm với Hạ Tập Thanh.
[Skyc**r: Blogger nào đó phát ngôn thật tanh tưởi. Tuy tôi không phải gay nhưng cũng không nhìn nổi. Người ta thích nam hay nữ thì liên quan gì đến ông anh? Thời buổi nào rồi còn kì thị nhau thế?] [Thiên sứ nhỏ yêu cái đẹp: Tôi cứ tưởng thời đại tiến bộ thì dư luận sẽ khoan dung với đồng tính hơn. Không ngờ vẫn như vậy. Tim cảm thấy ớn lạnh!] [Em thích đi đâu nào: Tôi là con trai và cũng thích con trai. Mấy ngày nay thật sự đã cảm nhận được tràn ngập ác ý từ cái xã hội này.]Tuy nhiên cũng có không ít những người dùng bạo lực mạng để công kích giới tính của Hạ Tập Thanh, trong đó phần lớn là fan only của Chu Tự Hành. Họ lợi dụng xu hướng tính dục của anh để viết những bài luận dài lê thê, trình bày và phân tích rằng Hạ Tập Thanh bám vào Chu Tự Hành để ké fame thế nào, bới ra các loại tội trạng cho anh, thậm chí còn đẩy vấn đề lên một tầm cao mới bằng việc tố cao Hạ Tập Thanh quấy rồi tính dục khi quay chung, làm Tưởng Nhân đau cả đầu.
Vào thời điểm thế này, cho dù Hạ Tập Thanh và Chu Tự Hành thật sự không có quan hệ thì điều fan nên làm nhất chính là giữ im lặng, đứng ngoài tranh cãi chứ không nên kích động đám đông. Nhưng fandom nào thì cũng có một vài thành phần như thế, tình hình thì nắm không rõ nhưng lúc đi chửi nhau thì hăng máu như thể muốn hủy luôn cả idol mình.
[Chỉ yêu mình Chu Tự Hành: Hạ gì đó là đồng tính, đã thế còn dựa hơi Chu Tự Hành tiến vào giới giải trí, rồi cùng hợp tác biết bao nhiêu lần. Chết tiệt!] [Tinh linh nhỏ thích ăn dưa: Tuy tôi không phải fan của Chu Tự Hành nhưng vẫn phải nói một câu, nếu idol của tôi cũng bị bắt xào CP với một tên gay thì có khi tôi sẽ tức chết mất.] [User23345290: Chẳng lẽ có mình tui từ ánh nhìn đầu tiên đã không thích Hạ Tập Thanh rồi à? Trông gay lòi ra ý, đẹp cũng chẳng có tác dụng gì.]Những ngôn luận này vừa đăng lên, ngay lập tức đã bị cư dân mạng và fan của anh oanh tạc, không bên nào chịu nhường bên nào.
Cũng may fan hâm mộ cũng chỉ là một bộ phận nhỏ, fanonly lại càng là số ít nên cũng không gây ra sóng gió gì.
Lợi dụng việc dư luận trên mạng bắt đầu có khuynh hướng ủng hộ đồng tính luyến ái, Tương Nhân sắp xếp ngay một tay bút mới, đứng ở lập trường khác để lên tiếng. Các bài viết như: [Chẳng lẽ đồng tính luyến ái thật sự là nguồn gốc của tội lỗi sao?], [Tôi có quyền lựa chọn come-out hoặc không, cũng có quyền từ chối bị come-out!], [Không liên quan đến tính hướng, mà liên quan đến tự do!] liên tục xuất hiện trên internet. Trong đó có rất nhiều blogger nổi tiếng đăng bài đồng tình, khiến cư dân mạng dậy sóng về vấn đề tính hướng.
Từ vấn đề Hạ Tập Thanh bị động come-out rồi nâng lên tới phạm trù “tự do”, chọc vào trúng vào yếu điểm và thị hiếu của nhiều cư dân mạng.
[Trái tim thủy tinh: Tui nghĩ nguồn gốc của sự việc lần này là do cái người tung tin kia kìa. Thích nam hay nữ là chuyện riêng của người ta, cũng chẳng làm gì phạm pháp cả. Đây là xâm phạm quyền riêng tư của người khác rồi còn gì?] [Kẹo bông ngọt lịm: Trái Đất đã suy vong đến độ quyền tự do yêu thích cũng không còn nữa hả?]Hạ Tập Thanh không nghe theo lời dặn của Tưởng Nhân. Anh vẫn luôn ở trên mạng, theo dõi hướng đi của dư luận, chờ đợi thời cơ thích hợp nhất.
Với đầu óc của Ngụy Mân, bước tiếp theo của kế hoạch chắc chắn sẽ là khui sinh hoạt cá nhân của anh. Tuy đúng là sinh hoạt cá nhân của có hơi lộn xộn nhưng cũng không phải trăng hoa, lăng nhăng. Chỉ là số người anh theo đuổi tương đối nhiều thôi, nhưng mỗi lần cũng chỉ một người. Hơn nữa, bởi vì chưa từng tin bất cứ ai nên anh không hề để lại video hay ảnh chụp. Ngụy Mân muốn bắt cái thóp này của anh thì chỉ có thể viết vài bài đưa chuyện thôi, xác suất tìm được chứng cứ rất thấp.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, là Triệu Kha.
“Ơi.”, giọng Hạ Tập Thanh quá mức bình tĩnh.
Triệu Kha ở đầu dây bên kia còn đang ngập ngừng: “Anh…anh không sao chứ?”
“Vẫn ổn. Cực ổn luôn.”, Hạ Tập Thanh lật tới lật lui trên bàn làm việc, tìm được một quy kẹo. Anh xé vỏ rồi cho vào miệng: “Có chuyện gì à?”
“Chuyện Ngụy Mân làm tôi biết rồi. Một người bạn của tôi từng ngồi chung bàn với gã trong một buổi tụ tập chơi bời. Lúc ấy, có người nhắc tới chuyện gã phải nhập viện, những người khác đều không hề biết nội tình. Có điều bạn của tôi nói khi đó Ngụy Mân suýt nữa đã lật đổ cả bàn, sắc mặt rất khó coi. Trên đường về còn luôn miệng chửi bới, nói nhất định phải khiến ai đó nếm trải mùi vị mất hết mặt mũi.”, Triệu Kha ngừng giây lát: “Bây giờ tôi mới biết hóa ra gã muốn chỉnh anh. À, hình như gã đang định khui sinh hoạt cá nhân của anh đấy, để anh bị bạo lực mạng.”
Hạ Tập Thanh hừ lạnh: “Gã coi tôi là hàng mã sao? Chỉ dựa vào vài câu nghị luận của những người không liên quan là có thể khiến tôi không dám ngóc đầu?”
“Cổ của Hạ Tập Thanh này cứng lắm nhé, kể từ khi sinh ra chưa từng cúi đầu lần nào đâu.”
Triệu Kha thở dài, cảm thấy chuyện yêu đương của thằng bạn mình thật chẳng dễ dàng chút nào, biết bao nhiêu chuyện phiền phức.
“Tên Ngụy Mân kia đúng là đê tiện, vô liêm sỉ. Bạn tôi nói cứ lên bàn tiệc là gã lại bắt đầu tán gẫu chuyện giường chiếu, hoàn toàn không nghĩ cho thể diện của bạn giường tí nào. Lời khó nghe nào cũng nói được, nghe nói còn…”
Thấy Triệu Kha cứ ấp a ấp úng, Hạ Tập Thanh hỏi: “Còn gì?”
Triệu Kha với Chu Tự Hành khá giống nhau, đều là bé ngoan trong nền giáo dục nghiêm khắc. Hắn ngắc ngứ mãi mới nói được tiếp: “Bạn tôi nói, gã còn cầm di động, mở cho mọi người xem video gã quay một nữ minh tinh hạng ba.”, giọng Triệu Kha đầy khinh thường, cũng có chút lo lắng cho Hạ Tập Thanh: “Nếu đợt trước Tự Hành không đến kịp, thì không chừng anh cũng…”
Hạ Tập Thanh đột ngột cắn vỡ viên kẹo trong miệng, tiếng vang trong trẻo.
“Tôi biết rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Tập Thanh ngồi lặng yên trước bàn làm việc, ngồi cho tới khi những mảnh kẹo vỡ trong miệng tan hết.
Lúc nãy Triệu Kha nói, trong máy gã vẫn lưu lại video… Ý tưởng lóe lên, Hạ Tập Thanh nhếch miệng cười, lấy di động ra gọi điện thoại.
“Alo?”
Giọng điệu của đối phương không còn cố tình cà khịa như mọi khi, mà xen lẫn chút quan tâm: “Này, mày vẫn ổn đấy chứ?”
“Ổn. Mày còn không biết tao là người thế nào à?”, anh bật cười, đi thẳng vào vấn đề.
“Hạ Tri Hứa, giúp bạn cái đi.”