– Được! Tớ nhất định sẽ chiến thắng.
Ở đây chỉ toàn là đồ chơi cho trẻ con nên rất an toàn, người lớn chỗ ngồi ở ghế đá gần đó để trò chuyện cùng nhau, từ cách giáo dục con cái, cho đến sức ăn của mỗi bé.
Bác quản gia cũng hứng thú mà ngồi trò chuyện cùng mọi người, cho nên không ai để ý đến bọn trẻ đã từ bãi cát nhỏ di chuyển đến khung leo thang vận động.
Những cây xẻng nhỏ thả xuống dưới bãi cát, các bạn trẻ phấn khích lao đến khung sắt gần đó. Tính từ mặt đất thì khung sắt chỉ cao tầm hai mét, được chia thành các ô nhỏ, khoảng cách vừa đủ để các bé dạng chân làm trụ để leo lên cao.
Mã Du đi tới ngước nhìn lên cao. Dáng vẻ lưỡng lự rồi nhìn xuống một bên chân giả của mình. Nhìn các bạn đang hào hứng leo lên cao từng chút một, bỗng chốc một tia sét nào đó đánh vào trong người. Cậu có chút động lòng muốn thử nghiệm.
Đúng lúc có vài người bạn hỏi:
– Sao cậu còn chưa lên, nhanh lên đây đi, trên đây gió mát lắm.
Lời này như một tiếng bắn súng bắt đầu khi tham gia trận thể thao nào đó. Mã Du bừng bừng sức sống, bàn tay nhỏ nắm lấy thành khùng sắt, dùng sức kéo bản thân lên cao, hai chân làm trụ nhảy bật lên thành đầu tiên.
Ngẩng đầu nhìn thấy còn cỡ năm thanh sắt nữa là sẽ lên được cao, ánh mắt của Mã Du đầy khát vọng chiến thắng. Chân giả bên trái run rẩy nhấc lên một bậc nữa, nào ngờ trượt chân té cái rầm.
Âm thanh không lớn, nhưng tiếng các bạn khác la tóe lên làm cho các phụ huynh ở đây chú ý tới. Nhìn thấy có bạn té, một số bạn nữ sợ hãi mà oà khóc, các bạn nam đã leo lên cao cũng bị bối rối.
Phụ huynh chạy tới liền bế con của mình xuống, rồi dẫn sang chỗ khác. Bác quản gia nhìn thấy cậu chủ nhỏ nằm dưới đất liền sốt sắng không thôi, trái tim đập thình thích lo sợ cậu có mệnh hệ gì đó. Tự khiển trách bản thân vô cùng.
– Cậu chủ, cậu chủ. Cậu đau ở đâu, mau nói cho tôi nghe đi.
– Cháu không sao ạ, chỉ bị trượt chân ngã xuống thôi, không cao lắm ạ.
Bác quản gia không tin lời Mã Du nói, ông cẩn thận nhấc bổng cậu lên, bước chân vội vàng chạy đến chỗ đậu xe, một đường thẳng tắp lao đến bệnh viện Tây Đô.
Trên đường đi bác gọi điện thông báo với người nhà họ Mã. Nghe thấy tin xấu, Tiết Nhiên Ly như muốn tụt huyết áp mà ngất xỉu tại chỗ, may mà còn có chị giúp việc đỡ hộ cô.
Còn Chu Hồng Ngân đang ở spa làm đẹp cũng hoảng sợ chạy tới bệnh viện gấp, còn Mã Thiệu Huy đang họp nên anh không nhận được điện thoại nào cả, ai mà ngờ sẽ có chuyện lớn xảy ra đâu chứ.
Lúc hai người đến bệnh viện, Mã Du vừa được chẩn đoán xong, ngoại trừ vết xước ở đầu gối bên phải, thì phần xương và cụt chân trái không có vấn đề gì to tát. Mọi người được một phen nhẹ lòng.
Chỉ riêng có mỗi Tiết Nhiên Ly thì mặt trầm ngâm. Cô im lặng không nói câu gì suốt một đường về nhà.
Cô bước vội vào phòng bếp, tìm thấy cây đũa gỗ dài dùng để chiên đồ ăn, nhanh chóng cầm lấy một cây rồi đem ra ngoài phòng khách.
Tay dùng sức quật vào gió, tiếng “Quật quật” vang giữa không trung, sát cạnh chỗ Mã Du đang đứng. Dáng vẻ của Tiết Nhiên Ly giống hệt như hung thần đáng sợ. Mã Du lần đầu nhìn thấy nên có chút run rẩy.
Hiện tại Tiết Nhiên Ly đang là một bà mẹ cực kỳ tức giận về những hành động ấu trĩ của con trai. Cô khó chịu trong lòng vô cùng, bản thân không muốn ra tay đánh con, nhưng nếu không răn đe thì lỡ như trong tương lai, không phải leo thang sắt nhỏ thì cũng là leo cây, leo tường.
May mắn hôm nay chỉ bị thương nhẹ, nhưng có chắc những lần khác sẽ an toàn giống vậy hay không?
Tiết Nhiên Ly lớn giọng nói:
– Con đã biết sai hay chưa? Vì sao lại đua đòi theo các bạn trèo cao như thế? Có biết khi nghe tin con vào bệnh viện, tim của mẹ như thắt lại, đau đớn lắm con biết không?
– Con biết sai rồi ạ.
Mã Du cúi đầu nhận lỗi, không biết sao mà nước mắt cứ lưng tròng khó chịu. Hai giây sau kìm không được mà rơi nước mặt. Mã Du oà khóc lên đáng thương.
Chu Hồng Ngân thân là bà nội cũng muốn đi tới dỗ dành cháu trai, nhưng khi nhìn đến sắc mặt đen u ám của con dâu, bà do dự rồi lại thôi. Chỉ đành đứng khép nép một bên nhìn mẹ dạy dỗ con cái.
Lần đầu nhìn thấy cô giận dữ đáng sợ như thế, ai cũng có vài phần khúm núm theo.
Nghe thấy tiếng khóc, Tiết Nhiên Ly mím môi cố nhịn, sau cùng vẫn bị cuốn theo cảm xúc của Mã Du, cô ném xa cây đũa dài sang một bên, miệng thút thít xin lỗi:
– Xin lỗi con, mẹ có đánh trúng con hay không?
– Không… Không có ạ.
Mã Du vừa khóc vừa nấc, giọng nói nghẹn ngào không tròn chữ. Tiết Nhiên Ly khổ sở đi tới ôm Mã Du vào lòng, bàn tay chậm rãi vuốt ve cậu.
Bữa nay cô hơi quá trớn, cảm xúc đã vượt quá mức lên có phần gắt gỏng. Biết bản thân chưa hỏi rõ lý do con trai háu thắng mà đã mắng con, cô quả thật không phải là người mẹ tốt có thể thấu hiểu con cái.
Nỗi uất ức trong lòng trào dâng, hai mẹ ôm nhau ngồi khóc oà, Chu Hồng Ngân không biết dỗ làm sao, chỉ có thể đưa mắt ra hiệu cho bác quản gia, rồi lại tới người giúp việc trong nhà.
Nhưng ai có thể dỗ họ được đây. May mà đúng lúc Mã Thiệu Huy đi làm về, vừa bước vào nhà đã nghe tiếng khóc inh ỏi của một lớn một nhỏ. Anh hơi ngỡ ngàng dừng bước một chút, rồi cố gắng bình tĩnh mà dỗ dành hai mẹ con mít ướt này.