– Lớn rồi mà không tự giữ được hả con?
– Cũng không có gì to tát, mẹ muốn mua gì thì cứ mua nhé!
Mẹ Hà có chút buồn cười:
– Cái gì mà không to tát? Có phải con chưa từng đếm xem tiền lì xì của con được bao nhiêu không?
Hà Tịch ngẫm một lúc, đúng là chưa từng đếm.
– Số này đủ để con mua một chiếc máy tính xịn, con có tin không?
Thấy cô lắc đầu, mẹ Hà kéo cô vào phòng, mở từng bao ra đếm. Hà Tịch nhìn từng số tiền được lấy ra, mặt ngơ ngác:
– Nhiều như vậy…
– Ngày xưa mẹ lên mười tuổi là đã không được lì xì nữa rồi. Đâu có sướng như mấy đứa bây giờ.
Khách đến đa số là bạn của bác Đinh. Họ đều là những người có tiền, không phải nhà kinh doanh thì là quan chức, ra tay rất hào phóng. Giờ Hà Tịch không còn nghi ngờ lời Đinh Nhiên nói nữa…
Lúc mẹ Hà chuẩn bị đem tiền cất đi, cô nhanh tay giữ bà lại.
– Mẹ, con xin lại tiền lì xì được không?
Mẹ Hà có chút buồn cười:
– Chẳng phải nói là cho mẹ giữ à?
– Điện thoại con cũ rồi, muốn mua một chiếc mới.
Mẹ Hà mở tủ, lấy ra một chiếc hộp cỡ vừa đưa cho cô.
– Đã mua thì mua cái đắt tiền một chút, giống cái của Nhiên Nhiên ấy, trông cũng khá tốt.
– Đây là gì ạ?
– Tiền lì xì mấy năm qua của con đấy.
Hà Tịch cầm theo cái hộp chạy về phòng. Cô tự nhận mình không phải người tham vật chất, nhưng số tiền lớn như vậy đột ngột giống như từ trên trời rơi xuống, lòng cũng rạo rực đôi chút chứ.
Tử Lý gọi điện tới thông báo đã đặt xong vé máy bay rồi. Cô còn lơ ngơ chưa hiểu chuyện gì:
– Cậu định tới nhà tớ à?
– Cái gì mà tới nhà cậu? Vé là đặt cho cậu đấy, sáng mai đến nhà tớ. Bọn mình đi thăm trường cũ luôn.
– Sao cậu không nói trước?
– Nói cậu chịu đi à? Quách Hàng chuẩn bị đâu vào đấy rồi, năm nay không được chối đâu. Chối là tớ giận đấy!
– Như vậy vội quá, có khi mẹ tớ và bác Đinh không đồng ý.
– Chuyện này cứ để tớ lo. Cậu lo thu xếp đồ đạc đi, ko cần mang quần áo, mặc đồ của tớ là được.
– Cậu còn muốn tớ ngủ lại?
– Không thì sao? Một tuần nữa cậu mới về trường, ở với tớ một, hai hôm thì có gì mà to tát?
– Cậu đúng là đã thay tớ sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy rồi nhỉ!
– Thế nên đừng phụ sự kỳ vọng của tớ đấy. Sáng mai tám giờ ra sân bay, tớ chờ cậu.
Hà Tịch có thể từ chối những người khác ngoại trừ duy nhất một người là Tử Lý. Cô lật đật sắp xếp mấy thứ cần thiết vào vali. Quả nhiên một lúc sau mẹ cô tới gõ cửa, dặn dò cô tới nhà Tử Lý nhớ đừng đi tay không, mang theo quà mà bà chuẩn bị sẵn. Cô còn đang lan man nghĩ không biết Tử Lý làm cách nào thuyết phục bà, liền nghe bà nói:
– Con có thời gian giúp mẹ tới thăm ông cụ Trương nhé?
– Đã lâu rồi, không biết cửa tiệm hoa của ông ấy thế nào?
– Mẹ cũng không biết… Bạn của bà ngoại con cũng chỉ còn mình ông ấy, ngày trước ông ấy đối với chúng ta rất tốt.