Lâm Thu Điệp cũng không cảm kích, giọng nói rõ ràng: Thật sao? Khi còn bé, mẹ nhờ con vẽ một quả trứng, con cũng khóc sướt mướt vẽ một quả không hoàn chỉnh. Đừng lãng phí thời gian nữa, Từ Chi, con không có năng khiếu về phương diện này, con cũng không thích hợp với kiến trúc. Mẹ từng đưa cho con mô hình, lúc ấy con ném nó ra thành nhiều mảnh, con nói thứ con ghét nhất chính là nhà.
Cô nói: Lần đó là mẹ lỡ hẹn, nên con mới giận.
Lâm Thu Điệp: Từ Chi, con có thể hiểu chuyện được không?
Mắt Từ Chi nóng lên, nhưng không làm thế nào rơi nước mắt được: Vậy mẹ muốn con như thế nào, chết đi giống mẹ sao?
Lâm Thu Điệp còn cười cô: Con nhìn xem, con muốn khóc cũng không khóc được, con nghĩ lại xem, đã bao lâu rồi con không khóc? Khi còn bé con thích khóc biết bao, trăng sáng mà không tròn con cũng có thể khóc, hoa không mọc đẹp con cũng buồn.
Có lẽ là cảnh mộng, Từ Chi cũng nói một câu không đầu không cuối: Đó là Chu Ngưỡng Khởi.
Lâm Thu Điệp: Đó là ai?
Từ Chi: Bạn tốt của bạn trai con.
Lâm Thu Điệp lạnh mặt trách mắng, giống như lúc còn bé cô ăn trộm kẹo: Con mới mười chín tuổi, quen bạn trai cái gì, mau chia tay cho mẹ!
Từ Chi: Mẹ quản con làm gì.
Lâm Thu Điệp không nói gì nữa, bóng dáng càng lúc càng mơ hồ, hồi lâu, bà lại nói một câu: Tiến về phía trước đi, Từ Chi.
Từ Chi: Con muốn gặp mẹ.
Lâm Thu Điệp: Mạnh dạn tiến lên đi.
Sau đó, Lâm Thu Điệp biến thành cái máy cát xét lặp lại, câu nói này văng vẳng bên tai cô, giống như có người thật sự nằm bên cạnh cô nói chuyện vậy, chân thật đến nỗi làm cô hoảng sợ, vì vậy Từ Chi tỉnh dậy, mở mắt.
Hóa ra là chuông báo thức điện thoại của Hứa Củng Chúc đang rung động mặt đất….
“Em gái, em cứ mạnh dạn tiến về phía trước đi… Mạnh dạn tiến về phía trước!”
Từ Chi: “…”
Ba người còn lại trong phòng ngủ đều bị đánh thức, chỉ có Hứa Củng Chúc không bị ảnh hưởng chút nào, ngủ ngon lành.
Lưu Ý Ti đang lúc nửa tỉnh nửa mê, tiện tay rút cái gối ném tới, khàn giọng, “Hứa Củng Chúc! Chuông báo thức của cậu lại hẹn sai rồi!!!”
Hứa Củng Chúc bỗng nhiên bị đập tỉnh, vẻ mặt ngái ngủ, nghe thấy tiếng chuông mới phản ứng lại, lăn một vòng xuống giường sờ điện thoại, “… Xin lỗi, xin lỗi, tớ hẹn sai giờ ngủ trưa.”
Tiếng chuông dừng lại, phòng ngủ nhất thời khôi phục trạng thái yên tĩnh. Từ Chi cũng không ngủ được, lấy điện thoại dưới gối ra, phát hiện mới mười hai giờ.
Khi đó Trần Lộ Chu và Lý Khoa đang chuẩn bị cho cuộc thi Toán mô hình, Lý Khoa còn rủ thêm một người bạn từ khoa Máy tính, mặc dù hai bọn họ biết một chút về lập trình cơ bản, nhưng Lý Khoa cảm thấy chuyện này nên nhờ chuyên gia thì hơn, nên không biết cậu ta dùng cách gì mà lừa được một người từ khoa Máy tính tới. Người anh em này không nói nhiều, rất yên lặng, cả ngày nói không được mấy chữ, rất khó để giao tiếp được với cậu ta. Nhưng may mà con người cậu ta khá tốt, chỉ là tương đối nhút nhát, Trần Lộ Chu và Lý Khoa ở đó lảm nhảm cả ngày, cậu ta lại im lặng cúi đầu viết lập trình. Nhưng vì việc giao tiếp quá khó khăn nên thường xuyên phải thức đến tận nửa đêm, hoàn toàn không có sự ăn ý trong nhóm.
Lý Khoa thuộc tuýp người học thuật dễ để tâm vào chuyện vụn vặt, Trần Lộ Chu tính tình tốt, thường thì sẽ không cãi nhau với cậu ta, nhưng người anh em này lại rất ít nói và bướng bỉnh, hai người thường xuyên thảo luận, cao giọng, “Nói một mô hình đơn giản, đối với chữa cháy rừng, cần cử bao nhiêu lính cứu hỏa trong khoảng thời gian nhất định, thời gian xảy ra vụ cháy được đặt là t, thời gian chữa cháy là t1, thời gian dập được lửa là t2,… Hệ số beta tốc độ lan truyền đám cháy là tuyến tính…”
“Tốc độ dập lửa còn nhanh hơn tốc độ ngọn lửa cháy.”
“Cậu nói thừa nhỉ.”
“Vậy thì phải tính diện tích.”
“Không phải tôi đang làm phép tính sao, cậu vội cái gì, đây không phải là bài toán tìm giá trị cực trị của một hàm số. Muốn nói như cậu thì chúng ta còn phải cân nhắc xem cây cối có phân chia đều hay không, có gió hay không, trên cây có chim chóc không.”
Người anh em kia đáp lại một câu, “Thế thì phải xem trong rừng có động vật được bảo vệ cấp một của quốc gia không.”
Trần Lộ Chu dựa vào ghế, ngẩng đầu không nói nên lời. Cậu vừa mới tắm xong, trên cổ quấn một chiếc khăn lông, nhàn nhạt thở dài: “Đã hai giờ rồi, hai cậu có thể nói chuyện bình thường không? Không bàn về sự biến đổi lượng hóa, cứ cho cây cối phân bố đều, không có gió, trên cây cũng không có chim, cũng không có động vật cần bảo vệ cấp một. Thôi, đưa đây, để tôi tính cho, tôi buồn ngủ rồi.”
Lý Khoa: “Tôi đã tính xong rồi.”
Đúng lúc này, điện thoại của Trần Lộ Chu rung lên.
Rain cats and dogs: [… Em có một yêu cầu quá đáng.]
Cr: [Còn chưa ngủ?]
Cr: [Nhớ anh sao?]
Rain cats and dogs: [Tỉnh ngủ rồi… Trần Lộ Chu, anh có thể làm em khóc không?]
Cr: [Em mộng xuân?]
Rain cats and dogs: [Không phải, em mơ thấy mẹ em, muốn khóc nhưng không khóc nổi.]
Lúc này Trần Lộ Chu mới đứng dậy khỏi ghế, “Các cậu tính trước đi.”
Lý Khoa sửng sốt, ngẩng đầu nhìn cậu, “Làm cái gì đấy? Sao tự dưng nghiêm túc vậy? Cậu không buồn ngủ nữa à?”
Người anh em bên cạnh cũng sững sờ. Mặc dù nhìn nham hiểm nhưng tính tình của Trần Lộ Chu tốt hơn Lý Khoa, khi chơi bóng hoặc là tán gẫu, dựa vào cái miệng kiêu ngạo kia của cậu, dù không lạnh lùng cũng không cảm thấy cậu nghiêm túc.
“Từ Chi gặp ác mộng, để tôi dỗ mấy câu, các cậu tính trước đi.” Trần Lộ Chu đứng dậy, cầm điện thoại bước ra ngoài.