Hàn Minh Tích vừa nhìn tiểu cô nương dường như bị mình dọa đến khôngkhỏi xấu hổ không dứt. Công tử Phong Nguyệt hắn tung hoành biển hoa mười mấy năm, lúc nào đã làm chuyện thất lễ như vậy với tiểu cô nương xinhđẹp? Vì cứu vãn hình tượng của mình, Hàn Minh Tích lập tức nở nụ cườichiêu bài của công tử Phong Nguyệt, hướng về phía sau Từ Thanh Trầnnhướng mày cười một tiếng, ôn nhu nói: “Vị cô nương này, thật khôngphải. Tại hạ Hàn Minh Tích, mới vừa rồi dọa đến ngươi? Tại hạ này xinbồi tội.” Diệp Ly núp sau lưng Từ Thanh Trần, dùng âm điệu giòn giã nói: “Không cần, chẳng qua là sau này công tử ngàn vạn lần đừng. . . nhưvậy, dù sao nam nữ hữu biệt.” Khóe miệng Hàn Minh Tích co quắp, hắn thật không phải là đăng đồ tử, chẳng qua là hắn nhầm người đứng bên cạnh TừThanh Trần thành Quân Duy có được hay không? Nhưng lại nói, Quân Duy đệđệ của hắn đâu rồi?
“Trác Tĩnh! Quân Duy đệ đệ của bổn công tử đi đâu rồi? Các ngươi đều ở đây tại sao lại thiếu hắn?”
Diệp Ly không nhịn được nhìn trời, ai là… đệ đệ của ngươi? Vẻ mặt Ámtam hắc tuyến, yên lặng nhìn bộ dáng không thuận theo không buông thacủa Hàn Minh Tích, nói: “Công tử cũng không nói có nói muốn tới nơinày.” Hàn Minh Tích bất mãn, “Tại sao Quân Duy không đến nơi này?” Ámtam nói: “Nơi này là chỗ công tử xin Hàn công tử chuẩn bị cho Từ côngtử.” Hàn Minh Tích khó chịu liếc công tử Thanh Trần phong độ nhẹ nhàngmột cái, không biết tại sao trong lòng có chút ê ẩm, ai oán nói: “Nhưngđây là người ta chuẩn bị cho Quân Duy mà.”
Ám tam không nhịn được liếc mắt, “Công tử nhà chúng ta có chỗ ở.” Hàn Minh Tích bĩu môi nói: “Chỗ ở của các ngươi sao có thể thoải mái bằngchỗ ta chuẩn bị? Sớm biết không phải là Quân Duy muốn ở, ta tất nhiên đã không phí tâm.” Nói xong vẫn không quên hung hăng trừng mắt nhìn TừThanh Trần một cái. Từ Thanh Trần nhìn ở trong mắt, cười nhạt nói: “Làmphiền Hàn công tử rồi.” Hàn Minh Tích hừ nhẹ một tiếng, vẫy vẫy chiếcquạt trong tay nói: “Xem ngươi là đại ca của Quân Duy, Bổn công tử không so đo với ngươi. Quân Duy đâu? Nếu hắn không ở chung một chỗ với cácngươi, vậy bây giờ hắn đi đâu rồi?” Ám nhị nhìn Diệp Ly một cái thậtnhanh, nói: “Chuyện này. . . Lúc vừa mới trở về Sở công tử nhận được một tin tức đã đi trước rồi, nói là có chuyện muốn đi xử lý trước, sau đósẽ trở lại cùng chúng ta.”
“Như vậy à.” Hàn Minh Tích nửa tin nửa ngờ, có lẽ là gương mặt hơimang chút nghiêm túc của Ám nhị có độ tin cậy rất cao, cuối cùng HànMinh Tích hừ hừ phất tay áo đi.
Nhìn Hàn Minh Tích biến mất ở trong sân, Từ Thanh Trần quay đầu lạinhìn Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Tiểu muội, xem ra một đường muội đến NamCương xảy ra không ít chuyện?” Diệp Ly lấy lòng cười cười với Từ ThanhTrần, lấy sự thông minh của Từ Thanh Trần tự nhiên không khó đoán ra SởQuân Duy và Sở Lưu Vân là cùng một người. Từ Thanh Trần cười nhìn bộdáng bất an của Diệp Ly, gật đầu nói: “Vừa lúc Đại ca và muội cũng đãkhông gặp gần một năm, chúng ta đi vào tâm sự một chút?” Diệp Ly bất đắc dĩ trừng hai mắt, nhường đường, nhỏ giọng nói: “Đại ca, mời.”
Trong thư phòng, Từ Thanh Trần ngồi sau án thư, bình tĩnh nhìn DiệpLy vẻ mặt chột dạ. Diệp Ly cúi đầu đứng ở một bên, con ngươi chuyển thật nhanh, thỉnh thoảng ngẩng đầu lặng lẽ nhìn Từ Thanh Trần một cái. Giống như thế hệ trước của Từ gia sợ nhất Từ Hồng Vũ, bọn nhỏ thế hệ này củaTừ gia sợ nhất chính là Từ Thanh Trần. Trong này cũng bao gồm Diệp Lykhi còn bé thường xuyên ở Từ gia, “Đại ca. . . . . .” Thấy Từ Thanh Trần chỉ bình tĩnh nhìn mình chằm chằm mà không nói chuyện, Diệp Ly có chútoan khuất nhỏ giọng kêu lên. Từ Thanh Trần nhìn bộ dáng đáng thương của nàng, than nhẹ một tiếng nói: “Lâu rồi không gặp Ly nhi cũng đã cótiến bộ rồi, lại còn giả bộ đáng thương với đại ca?” Diệp Ly mở to haimắt, bĩu môi nói: “Đại ca. . . Ly nhi mới không giả bộ đáng thương. Saođại ca lại tức giận. . . . . .”
Từ Thanh Trần nhướng mày nói: “Ly nhi không biết tại sao Đại ca tức giận?”
Diệp Ly lắc đầu, Từ Thanh Trần hỏi: “Sở Quân Duy là ai? Sở Lưu Vân là ai?”
Muốn vòng vo cùng đại ca căn bản là uổng phí khí lực, Diệp Ly có chút thất bại cúi đầu, “Đại ca. . .” Từ Thanh Trần chỉ chỉ cái ghế trướcmặt nói: “Ngồi xuống, ngồi xuống rồi từ từ nói đi.” Diệp Ly ngoan ngoãnngồi trên ghế, sau đó đem tất cả mọi chuyện từ kinh thành bị Diệp ThầnChâu tính toán cho đến khi đến Nam Cương tìm được Từ Thanh Trần đều nóirõ từng chi tiết mộ không bỏ sót. Đợi đến khi Diệp Ly nói xong mới pháthiện mình có chút miệng đắng lưỡi khô rồi, vừa ngẩng đầu đã thấy TừThanh Trần đưa cho một chén nước trà lại đây, Diệp Ly cười nhạt mộttiếng, vội vàng đón vào trong tay uống một hớp. Đợi nàng uống nước xongnhuận cổ họng, Từ Thanh Trần mới nhìn nàng thản nhiên nói: “Ta trướckhông nói đến chuyện muội bị Diệp Thần Châu tính toán,sao muội lại cố ýchạy đến Quảng Lăng đi tìm Hàn Minh Tích? Còn dẫn hắn ta tới Nam Cương?” Diệp Ly thấp giọng nói: “Ta không muốn kinh động người của kinhthành, cho nên không tiện vận dụng {ám vệ} của Định Quốc vương phủ. HànMinh Tích là tự hắn đi theo, không phải là ta mang đến.”
Từ Thanh Trần như cười như không nhìn nàng, nói: “Suy nghĩ khôngmuốn kinh động người của kinh thành đúng là rất khá, nhưng quan hệ giữaHàn Minh Nguyệt và Định Vương là như thế nào muội đã hỏi đến sao? Chuyện muội đường đường là Định Quốc vương phi lại dùng tên giả đi Thiên Nhấtcác nếu bị người ngoài biết thì nên làm gì bây giờ? Quan trọng nhất là,nếu như Hàn Minh Nguyệt thật lòng muốn điều tra, hắn sẽ không tra rathân phận của muội sao? Nếu từ đó hắn cản trở, đến lúc đó muội phải làmsao bây giờ?” Diệp Ly giương mắt nhìn thoáng qua dung nhan tuấn tú vẫnmang nét cười của Từ Thanh Trần, “Ta đã để lại Ám Tứ giám thị ThanhPhong Minh Nguyệt Lâu. Nếu như Hàn Minh Nguyệt trở lại, hắn sẽ lập tứccho ta biết . Hơn nữa, chuyện chân chính quan trọng ta cũng không giaocho Thiên Nhất các đi làm. Chỉ là muốn để Thiên Nhất các giúp {ám vệ}hấp dẫn một phần lực chú ý mà thôi.” Từ Thanh Trần gật đầu, nói: “Chuyện này coi như muội qua, như vậy. . . Ai bảo muội đi trêu chọc Bệnh thưsinh ?”
“Đại ca cũng biết Bệnh thư sinh?” Diệp Ly hỏi, mặc dù Bệnh thư sinhdanh tiếng vang dội nhưng lại là người trong giang hồ, Từ Thanh Trầnbiết người này khiến Diệp Ly có chút ngạc nhiên.
Từ Thanh Trần nhàn nhạt nhìn nàng, ” Đại đương gia Diêm vương các Lăng Thiết Hàn là bằng hữu của ta.”
Diệp Ly tức cười, ở trong lòng im lặng nhìn trời. Nàng vừa rồi cònđang tính toán trong lòng làm sao Bệnh thư sinh sẽ tới, nhưng, Bệnh thưsinh vẫn luôn là một tồn tại nguy hiểm, “Đại ca, nếu như ta làm chuyệngì với Bệnh thư sinh, sẽ không ảnh hưởng giao tình giữa huynh và LăngCác chủ chứ?” Từ Thanh Trần nhướng mày nói: “Muội nghĩ làm gì với hắn?”Diệp Ly nhíu đôi mi thanh tú, nói cẩn thận chuyện về hoa Bích Lạc mộtlần, sau khi Từ Thanh Trần nghe xong trầm mặc chốc lát mới nói: “Chonên, ngươi lo lắng hắn lấy được Bích Lạc sẽ gây bất lợi với Định Vương,muốn tiên hạ thủ vi cường trừ cái tai hoạ ngầm này, đồng thời lại cảmthấy hoa Bích Lạc có thể có tác dụng sẽ đối với bệnh của Định Vương, cho nên cũng muốn lấy được hoa Bích Lạc? Muội suy nghĩ vì Mặc Tu Nghiêu, có thể thấy được là thật tâm coi mình là Định Quốc vương phi rồi. Phụ thân và thúc phụ vẫn lo lắng tính tình muội quá mức bình thản, nhưng bọn họchắc hẳn cũng không hy vọng thấy muội quá xem trọng Định Vương.”
Bị Từ Thanh Trần nói như thế, Diệp Ly nhất thời cảm thấy có chút quẫn bách, “Đại ca đang ở đây nói gì thế, Mặc Tu Nghiêu vẫn đối xử khá tốtvới ta . Nếu ta đã thành thân với hắn tự nhiên hi vọng hắn sống tốt.Chẳng lẽ Đại ca hi vọng hắn để biểu muội đáng thương của huynh biếnthành quả phụ nhanh một chút sao?”
Nhìn bộ dáng Diệp Ly cố gắng lẽ thẳng khí hùng , Từ Thanh Trần cườimột tiếng. Ho nhẹ một tiếng nói: “Thôi, chuyện Bệnh thư sinh một mìnhmuội cẩn thận một chút. Về phần Lăng Thiết Hàn, ta thì sẽ giải thích rõvới hắn, sẽ không để Diêm Vương các tìm muội phiền toái .”
“Cám ơn Đại ca.” Diệp Ly cười nói.
Từ Thanh Trần như cười như không nhìn nàng nói: “Không cần cám ơn,Ly nhi biểu muội. Chúng ta hiện tại đến nói một chút về chuyện vị hônthê của ta. Đúng rồi, chuyện này ta đã cho người dùng bồ câu đưa tin báo về kinh cho người nên báo.”
“A. . . Biểu ca. . . Làm sao huynh có thể như vậy? Không đúng, saohuynh lại làm nhanh như vậy? !” Diệp Ly vừa nghĩ tới bởi vì … sự kiệnnày mình sẽ nhận được bao nhiêu thư, tương lai sẽ bị Đại cữu cữu, Nhịcữu cữu dạy dỗ đã cảm thấy nhức đầu.
Từ Thanh Trần cười nói: “Trên thực tế ngày thứ nhất sau khi nghe được chuyện vị hôn thê của ta tới Nam Chiếu, ta đã cho người truyền tin đivề. Hay muội cảm thấy Đại ca bị giam lỏng thì sẽ không có biện pháptruyền tin ra ngoài? Nhiều nhất qua năm ngày nữa hẳn là sẽ có hồi âm.Lưu Vân muội muội. . . . . .”
Diệp Ly không nhịn được muốn ôm đầu rên rỉ, Đại ca thật là quá. . . quá xấu rồi!