– Trong mắt các ngươi còn có sư môn sao?
Lời này vừa nói ra, nụ cười trên mặt mọi người nhất thời cứng đờ, không khí trong nháy mắt trở nên lúng túng, nghĩ thầm cái gì phải tới rốt cuộc đã tới.
– Sư huynh nói như vậy khiến cho chúng ta sợ hãi…
Vương Tử Pháp còn chưa nói hết lời, Trịnh Kim Long đột ngột xoay người cắt đứt, mặt vẫn mỉm cười như cũ, nhưng trong giọng nói đã toát ra vẻ âm trầm lạnh lẽo:
– Sợ hãi ư, các ngươi còn hiềm lá gan mình chưa đủ lớn sao?
Ánh mắt của những người khác đều rơi vào trên mặt Vương Tử Pháp, bởi vì y đã nói qua có biện pháp ứng đối.
Vương Tử Pháp kinh ngạc hỏi:
– Sư huynh nói như vậy là có ý gì?
Trịnh Kim Long cười híp mắt nói:
– Sư đệ, ngươi đang giả bộ hồ đồ với ta sao? Tống sư đệ chết đi, các ngươi không chuẩn bị cho sư môn một câu trả lời sao?
Vương Tử Pháp tỏ vẻ nghiêm nghị, trầm giọng nói:
– Tống sư huynh thiếu chút nữa làm hỏng chuyện tốt của Lam Ngọc môn ta, Tống Phù thật sự đáng chết! Nếu cho chúng ta thêm một cơ hội, chúng ta cũng sẽ làm như vậy!
Trịnh Kim Long ngẩn ra, ánh mắt chớp lóe một hồi, chậm rãi hỏi:
– Chẳng lẽ trong đó còn có ẩn tình gì sao, mỗ xin rửa tai lắng nghe.
Vương Tử Pháp thấp giọng nói:
– Sư huynh, có một số việc cho dù sư môn không nói, thật ra thì trong lòng mọi người đều biết rõ ràng. Lam Ngọc môn ta há có thể sống lâu dưới người khác, sớm muộn có một ngày sẽ thay thế Dương Khánh, sư huynh thấy có phải không?
Trịnh Kim Long từ chối cho ý kiến, không nói phải cũng không nói không, hỏi ngược lại:
– Chuyện này có liên quan tới cái chết của Tống sư đệ sao?
– Đương nhiên là có liên quan.
Vương Tử Pháp lại hỏi:
– Sư huynh cảm thấy tên Miêu Nghị này thế nào?
Trịnh Kim Long đoán không ra đối phương có ý gì, suy nghĩ một chút, trầm ngâm nói:
– Những chuyện khác không rõ ràng lắm, ta chỉ biết tu vi hắn yếu kém, không đứng ra đường đường chính chính được. Nếu không nhờ lọt vào mắt xanh Dương Khánh, ắt sẽ không có hôm nay, nói là tâm phúc của Dương Khánh cũng không quá đáng. Ta nói như vậy, sư đệ có hài lòng chăng?
– Sư huynh cao kiến!
Vương Tử Pháp ôm quyền nói:
– Đúng như sư huynh nói, nhưng sư huynh chỉ biết một mà không biết hai, quan hệ giữa Miêu Nghị kia và Dương Khánh cũng không phải là thân mật như người ngoài nhìn thấy, bọn ta từng nghe hắn nhất thời lỡ lời, mắng Tần Vi Vi là tiện nhân!
Tự nhiên Trịnh Kim Long cũng biết Tần Vi Vi là con gái nuôi Dương Khánh, Miêu Nghị lại dám mắng phủ nữ nhi chủ là tiện nhân ư, y lộ vẻ hơi kỳ quái hỏi:
– Có chuyện như vậy sao, nhưng chuyện này có liên quan gì tới cái chết của Tống sư đệ?
Vương Tử Pháp lập tức ghé sát vào tai y, sau khi dặm mắm thêm muối vào sự thật bèn kể sơ qua.
Trịnh Kim Long kinh ngạc nói:
– Ba viên? Hắn lấy ở đâu ra nhiều Nguyện Lực Châu như vậy phát cho chúng ta?
– Bọn ta chính mắt thấy trên tay hắn có một viên Nguyện Lực Châu tụ tập nguyện lực một năm của vạn người…
Vương Tử Pháp lại bồi thêm một câu.
– Hắn có nguồn khai thác Nguyện Lực Châu khác ư?
Mắt Trịnh Kim Long sáng lên.
Vương Tử Pháp buông tiếng than dài:
– Bây giờ sư huynh mới biết chúng ta khó xử, lời thật không lọt tai, mặc dù địa vị sư huynh ở sư môn cao hơn chúng ta, nhưng một khi tin tức này truyền về sư môn, Đông Lai động nho nhỏ chắc chắn sẽ trở thành củ khoai nóng phỏng tay, các vị sư trưởng chắc chắn sẽ phái thân tín của họ tới đây thay chúng ta. Chúng ta thất lợi chỉ là chuyện nhỏ, nếu như tin tức bại lộ, một khi Miêu Nghị bị Dương Khánh cho đòi trở về, khổ tâm chúng ta muốn dò tìm lai lịch Nguyện Lực Châu vì sư môn hẳn là phải thất bại! Đây là tổn thất cho sư môn, cho nên Tống Phù đáng chết!