Trong điện liền có rất nhiều câu chúc mừng, vui mừng nhất chính là An Thân Vương cùng Đoan Thái phi. Đặc biệt là Đoan Thái phi, trước kia bà vẫn luôn không thích vị trắc phi này của An Vương, nhưng hôm nay biết được trong bụng nàng ta có tôn nhi của mình, lại nhìn nàng liền cảm thấy thuận mắt hơn trước rất nhiều.
Thái Hoàng Thái Hậu cũng rất vui mừng nên thưởng cho Tiết Tĩnh Viện không ít đồ.
Tiếu An Trà thấy vậy càng tức giận, nhưng nàng vẫn luôn giữ vẻ tươi cười, thậm chí còn đi chúc mừng Tiết Tĩnh Viện.
Tiết Tĩnh Viện hưởng thụ sự quan tâm của An Thân vương cùng mọi người dành cho mình, trong lòng nàng nghĩ, đây là thứ nàng muốn bấy lâu, cũng là thứ nàng nên có.
Không lâu sau, mọi người rời đi, Tiết Tĩnh Xu cũng cùng hoàng đế bồi Thái Hoàng Thái Hậu về Trường Nhạc Cung. Đợi Thái Hoàng Thái Hậu ngủ rồi hai người bọn họ mới rời đi.
Bước ra đến cửa cung, Tiết Tĩnh Xu bỗng nhiên ngoảnh lại nhìn thoáng qua. Không biết vì sao trong lòng nàng lại có chút bất an.
Hoàng Đế cũng dừng lại, hỏi: “Làm sao vậy?”
Tiết Tĩnh Xu lắc đầu.
Hoàng Đế cầm tay nàng, đỡ nàng cùng ngồi lên ngự liễn.
Bên ngoài gió rét, cũng may vòng ôm của Hoàng Đế vẫn ấm áp như bình thường.
Tiết Tĩnh Xu bị hắn ôm vào trong ngực, nhẹ giọng nói: “Bệ hạ còn nhớ không, lần đầu tiên chàng gặp ta cũng là một ngày tuyết rơi như thế này, Hoàng tổ mẫu muốn Bệ hạ đưa ta ra cung, khi đó chàng tặng ta một cành hồng mai.”
Hoàng Đế khẽ gật đầu: “Vẫn còn nhớ.”
Hình ảnh đó phảng phất như còn ở trước mắt, Tiết Tĩnh Xu nhẹ cong khóe miệng: “Vì sao lúc đó bỗng nhiên Bệ hạ muốn tặng hoa mai cho ta vậy? Ta trở về suy nghĩ thật lâu, lúc ấy, có lẽ là Bệ hạ muốn Hoàng tổ mẫu vui lòng đúng không?”
Hoàng Đế thành thật thừa nhận: “Đúng một nửa.”
Tiết Tĩnh Xu truy vấn: “Vậy một nửa nguyên nhân còn lại là gì?”
Hoàng Đế kéo cao cổ áo choàng bằng lông cáo lên cho nàng, nói: “Hồng mai rất hợp với nàng.”
Đến nay hắn vẫn nhớ rõ cảnh tượng lần đầu tiên gặp Mạn Mạn, khi đó nàng khoác một tấm áo choàng lông cáo trắng như tuyết, lúc ấy hắn đã cảm thấy nếu trong tay Mạn Mạn lại cầm thêm một nhánh hồng mai, thì sẽ là một bức tranh tuyệt đẹp giữa trời đông.
Tiết Tĩnh Xu mỉm cười nhẹ nhàng vuốt ve bụng.
Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua khe cửa, một năm trước, cũng vào một ngày trời đầy tuyết như thế này, nàng vội vàng trở về từ am ni cô ngoài thành, vào hoàng cung, rồi gặp được người quan trọng nhất đời nàng.
Khi đó, sao nàng có thể nghĩ đến người mặt mày lạnh lùng này sẽ trở thành một người quan trọng nhất trong sinh mệnh của nàng.
—–
Ngự liễn đã tới Tê Phượng Cung, Hoàng Đế đỡ nàng xuống.
Bụng nàng đã hơn sáu tháng, thân thể càng thêm nặng nề, có đôi khi tự nàng tắm rửa nhìn thấy cái bụng cực lớn như vậy cũng cảm thấy có hơi kỳ dị.
Nhưng Hoàng Đế lại không thấy vậy, mỗi ngày hắn đều muốn ôm nàng, một cái tay khác thuần thục vuốt ve bụng nàng, cũng không để ý bụng nàng quá lớn đến kỳ dị.
Vừa rồi tại buổi gia yến hai người cũng ăn không nhiều nên hiện tại lại kêu phòng bếp nhỏ dọn thêm mấy món ăn lên.
Hiện giờ sức ăn của Tiết Tĩnh Xu lớn hơn nhiều so với lúc mới tiến cung, nhưng như vậy cũng chưa thể so được với Hoàng Đế.
Hoàng Đế cho nàng ăn trước, còn mình thì sẽ tiêu diệt hết những phần còn thừa lại.
Dùng xong bữa khuya, hai người rửa mặt chuẩn bị ngủ.
Tiết Tĩnh Xu dựa vào trong ngực Hoàng Đế, trong đầu không ngừng nghĩ đến chuyện trước kia, bỗng nhiên phát hiện chứng mất ngủ của Hoàng Đế đã lâu rồi chưa bị lại. Những cái huân hương đó, từ khi nàng mang thai đã không còn dùng nữa, nhưng Hoàng Đế vẫn ngủ được như bình thường.
“Nàng đang suy nghĩ gì vậy?” Hoàng Đế hỏi nàng.
Tiết Tĩnh Xu liền nói ra những phát hiện của mình.
Hoàng Đế hơi cong khóe miệng, nói: “Tới bây giờ Mạn Mạn mới phát hiện sao?”
Tiết Tĩnh Xu nói: “Trước kia Bệ hạ mất ngủ cũng nhắm mắt, mà hiện giờ ngủ được cũng nhắm mắt, ta không phát hiện được không phải cũng rất bình thường sao?”
Hoàng Đế gật đầu: “Mạn Mạn nói đều đúng.”
Tiết Tĩnh Xu nhìn hắn một cái: “Lời này của Bệ hạ, dường như vốn dĩ là ta không đúng, ngài chỉ là nhường ta nên mới cảm thấy ta đúng mà thôi.”
Hoàng Đế lại gật đầu, nói: “Mạn Mạn nói cũng đúng.”
Tiết Tĩnh Xu vỗ nhẹ hắn một cái, cười nói: “Bệ hạ đang đùa với ta à.”
Hoàng Đế bắt lấy tay nàng kéo lại hôn: “Đã lâu rồi Mạn Mạn không gọi ta là Diệu ca ca, nàng gọi một tiếng cho ta nghe đi, nha?”
Tay Tiết Tĩnh Xu bị hắn bắt lấy, cũng không rút về, thuận thế sờ râu trên cằm Hoàng Đế: “Bệ hạ đã sắp làm phụ hoàng người ta, vậy mà sao chàng còn không biết xấu hổ muốn ta gọi chàng là ca ca? Nếu như bị hài tử nghe thấy, sẽ để cho bọn trẻ chê cười.”
Hoàng Đế nói: “Nếu chúng dám cười, ta sẽ đánh mông bọn chúng.”
Tiết Tĩnh Xu nghe hắn lại nói muốn đánh hài tử, ngửa đầu lên cắn cằm hắn một cái: “Bệ hạ dám đánh bọn chúng thì ta liền đánh Bệ hạ.”
Nàng dùng lực đạo rất nhẹ, không đau không ngứa, Hoàng Đế lại sờ sờ cằm, âm thầm thở dài một hơi: “Trong lòng Mạn Mạn càng ngày càng không có vị trí dành cho ta nữa.”
Tiết Tĩnh Xu cười nói: “Bệ hạ cũng càng ngày càng không có bộ dáng Bệ hạ nên có. Hiện giờ lại còn muốn tranh cùng bọn nhỏ, chờ khi bọn chúng lớn lên, nhất định ta sẽ học lại những lời này cho chúng nghe, để cho chúng biết, phụ hoàng của chúng ngoài mặt đứng đắn nhưng trong lòng lại tương phản cỡ nào.”
“À? Mạn Mạn đã nhận định là ta không đứng đắn, nếu ta đây không để Mạn Mạn thấy được vẻ không đứng đắn của ta thì đã phụ sự kỳ vọng của nàng.”
Nói xong, hắn liền giơ bàn tay ra sờ soạng rải ngứa khắp người Tiết Tĩnh Xu.
Tiết Tĩnh Xu vội trốn, lại trốn không thoát vòng ôm của hắn, đành phải chịu thua xin tha.
Hai người đang vui đùa, ngoài điện bỗng nhiên truyền đến động tĩnh.
Hoàng Đế mới vừa vén màng lên liền thấy Đức công công té ngã lộn nhào mà chạy vào, nước mắt nước mắt nước mũi tèm lem, run rẩy quỳ xuống, lại khóc không thành tiếng: “Bệ hạ, nương nương, Thái Hoàng Thái Hậu…… Quy thiên……”