Trần Cảnh Thâm đang chọn thì nghe tiếng sột soạt, hắn ngẩng đầu lên, thấy bạn trai mình đang buộc chặt túi rác trên tầng. Xong, như sợ rằng thế là chưa đủ, cậu tròng thêm một túi rác nữa bên ngoài, lại buộc chặt tiếp.
Lúc Dụ Phồn xuống tầng, Trần Cảnh Thâm đã dọn dẹp sạch sẽ tầng một, tối qua lúc làm ở dưới tầng Dụ Phồn ngồi trên đùi hắn nên chiếc sô pha may mắn thoát nạn.
Trong nhà có mùi rất lạ, Dụ Phồn mở hết cửa sổ ra, đang chuẩn bị vào phòng tắm để xem hôm qua tắm rửa có để lại dấu vết gì không thể chìa ra cho người khác thấy không… thì cổ tay bị nắm lấy.
“Khó chịu không?”
Tay bị hất văng ra, Dụ Phồn lạnh lùng bật thốt: “Cậu nói xem? Làm cậu suốt đêm thử xem nhé?”
Nghe vậy, Trần Cảnh Thâm hơi khựng lại. Yết hầu hơi trượt xuống, hắn cụp mắt, mím môi hỏi: “Không thoải mái à?”
Dụ Phồn: “…”
Cậu lập tức nhớ lại tối hôm qua Trần Cảnh Thâm cũng ấn cậu lên gối đầu hỏi có thoải mái hay không. Cậu không trả lời, Trần Cảnh Thâm lại càng làm mạnh bạo hơn, sắc mặt lúc đó rõ ràng không giống như bây giờ.
Đương nhiên là sắc mặt hiện tại cũng chẳng khá hơn là bao.
“Trần Cảnh Thâm, tốt nhất là cậu nhịn xuống đi, cậu dám bật cười thành tiếng tôi sẽ gϊếŧ cậu.” Dụ Phồn lạnh lùng nói.
“…”
Trần Cảnh Thâm kìm nén chỉ đáp một tiếng “Ừm”, xong nhớ ra chuyện gì đó, hắn nhẹ nhàng nói: “Hình như hôm qua… bắn một ít vào trong, không biết lúc sau đã rửa sạch hết chưa nữa, đau bụng nhớ phải nói cho tôi.”
“…”
Dụ Phồn lười đáp lại ngay cả chỉ là một câu lạnh lùng, cậu xách túi rác đi ra ngoài huyền quan.
Thứ đồ đang nằm trong túi rác này không thể để cho người khác thấy được, phải vứt hẳn vào xe rác, túi bên trái ném phía dưới, túi bên phải chèn lên trên…
Dụ Phồn miên man tính toán, khoảnh khắc cánh cửa mở ra, một luồng lực từ bên ngoài ập mạnh tới trực diện, cậu lùi về sau mấy bước không kịp trở tay, ba người bên ngoài lao vọt vào nhanh như chảo chớp, đóng cửa, khóa trái, một phát xong ngay!
“Đệt, nguy hiểm thật, sao anh trai xăm tay kia khó tính thế! Chỉ có hai dải ruy băng lỡ bay tới trước cửa nhà anh ta thôi mà, đến mức chửi ầm lên thế chắc?” Vương Lộ An vỗ ngực, nghĩ lại còn rùng mình.
“Tại bọn mày cứ bày đặt phải đốt pháo chúc mừng đấy chứ, có thấy trẩu không?” Chương Nhàn Tịnh cạn lời.
Tả Khoan: “Mẹ! Vừa nãy đứa nào ngăn tao lại? Tao ngứa mắt hơi lâu rồi đấy! Mày bảo anh ta đi hỏi khắp cái trường cấp ba số 7 hồi trước xem, đứa đéo nào dám nhìn ông đây bằng cái ánh mắt như thế là ăn đòn tè ra quần từ lâu rồi! Đúng không, Dụ Phồn?”
Dụ Phồn: “…Bảo bọn mày xuống quán trà dưới tầng ăn sáng mà?”
“Ăn không vào, thế nên thôi đứng ngoài đợi mày luôn.” Sau tràng hùng hổ, Tả Khoan lại quay đầu nhìn người anh em đã nhiều năm rồi không gặp lại – lúc này đang xách hai túi rác nhỏ trong tay, “Sao thế, mới sáng ngày ra đã phải đi nhặt rác rồi à?”
Dụ Phồn: “…”
–
Sô pha trong nhà Dụ Phồn vừa đủ cho ba người ngồi.
Trần Cảnh Thâm bỏ lại một câu “Đi rửa mặt” rồi vào phòng tắm, Dụ Phồn dựa vào tủ quần áo, nhìn về phía túi rác nằm ngoài cửa một cách gượng gạo đầy xấu hổ không biết đến lần thứ bao nhiêu.
Vương Lộ An và Tả Khoan mặc ngoài tai sự từ chối của Dụ Phồn, bọn họ ôm cậu chặt cứng xoay vài vòng, tặng quà xong lại liên tục hỏi thăm.
Vương Lộ An béo hơn rồi, mặc tây trang vì đến thẳng từ công ty; Tả Khoan lại gầy đi, để râu lún phún trông đẹp trai hơn trước đây không ít. Bọn họ hỏi lại một chập “Mấy năm nay thế nào”, “Sống tốt không”.
Dụ Phồn nhíu mày: “Tốt. Hỏi trên WeChat rồi còn gì? Không thấy phiền à?”
“Sống tốt sao lại gầy như khỉ thế này?” Vương Lộ An nói, “Không đúng, ảnh mày chụp gửi tao đô lắm cơ mà… Đệt, đấy là tay học sinh giỏi đúng không? Mày gửi ảnh lừa tao??”
Dụ Phồn: “Khác gì. Lần sau gặp lại mày tay tao cũng sẽ đô ngang chừng ấy thôi.”
Tả Khoan: “Ba hoa thì mày là nhất rồi.”
Dụ Phồn: “Không chịu thì ra đây đánh một trận.”
Đến tận đây, cái cảm giác xa lạ vì nhiều năm không gặp cuối cùng cũng biến mất, mọi người lại quay về trạng thái trêu chọc đùa giỡn nhau như ngày xưa.
Chỉ có Chương Nhàn Tịnh yên lặng không thấy nói gì, trong mấy chục phút ngắn ngủi, cô đã kìm nén sắp nổ tung.
Hai tên trai thẳng vẫn hớn hở chuyện trò với Dụ Phồn, đề tài đi từ công việc đến cuộc sống đại học đến kỉ niệm năm xưa.
Cuối cùng Vương Lộ An cũng nhìn đến chiếc vali nằm trong góc, hỏi: “Nhưng sao học sinh giỏi lại ở nhà mày? Hồi trước mày còn hỏi tao cậu ấy sống thế nào mà? Tao cứ tưởng bọn mày không liên lạc với nhau nữa chứ.”
Người trong phòng tắm rửng mỡ lên tự dưng ho khụ một tiếng, Dụ Phồn: “…”
“Mày nhớ nhầm rồi, tao đâu có hỏi.” Dụ Phồn nói, “Cậu ta đến đây làm việc, mưa bão quá nên tao cho ở nhờ.”
Vương Lộ An và Tả Khoan đồng thời “Ồ” lên thật dài. Hợp lý!
Tả Khoan đảo mắt nhìn quanh: “Nhưng mấy năm nay mày gầy đi nhiều quá, mày nhìn cánh tay, chân, cổ mày này… Đệt, sao trên cổ mày có nhiều vệt đỏ thế?” Tả Khoan ngồi thẳng người dậy, ngờ vực hỏi, “…Dâu tây à?”
Vương Lộ An: “Mày bị ngu ngốc à? Cậu ấy đã nói trong nhóm là mấy năm nay không có bạn gái mà, lấy đâu ra dâu tây được?”
Tả Khoan: “Ờ đúng ha. Ha ha ha.”
Dụ Phồn, Chương Nhàn Tịnh: “…”
Không cười nổi.
Chương Nhàn Tịnh quay sang nhìn: “Mày mở cửa sổ rộng thế, không lạnh à?”
Dụ – chỉ mặc một chiếc áo phông trong trời 14 độ – Phồn khoanh tay đáp: “Không lạnh.”
Dụ Phồn lại nhìn sang chỗ túi rác lần thứ n, Vương Lộ An cũng nhìn qua theo, thuận miệng hỏi: “Nãy mày định đi vứt rác à? Hai cái túi mới đựng có tí rác thế mà đã vứt rồi á?”
Dụ Phồn: “…”
“Đặt cơm hộp, nhưng shipper nói không tìm được phòng nên tao xuống đón.” Dụ Phồn bắt đầu nói nhảm, “…Tiện thì đi vứt luôn.”
“À!” Vương Lộ An vỗ đầu, lôi cái túi giấy bên cạnh ra, “Anh ta tìm thấy rồi! Vừa mới đưa đến cho mày xong, bọn tao tiện cầm giùm luôn. Đặt gì đấy?”
Dụ Phồn nói: “Bữa sáng.”
“Bữa sáng?” Vương Lộ An lẩm bẩm, “Bữa sáng gì mà túi nhỏ với nhẹ thế… Để tao mở cho, mau ăn đi.”
Dụ Phồn ngáp ngủ, lười biếng đáp “Ừm”. Cửa phòng tắm thình lình bị đẩy ra, giọng nói Trần Cảnh Thâm xen lẫn sự hốt hoảng cực kì hiếm có: “Khoan đã, đừng mở!”
Mọi người đều sửng sốt quay lại nhìn hắn.
Nhưng Vương Lộ An đã cười hì hì thò tay vào trong túi: “Sao thế học sinh giỏi, cậu yên tâm, bọn tôi thật sự đã ăn no trên máy bay rồi, không ăn ké của hai cậu…”
Lấy ra một cái lọ, Vương Lộ An quay lại nheo mắt nhìn: “Cái gì đây?”
Nghe vậy, Tả Khoan cũng ngó sang hỏi: “Gì thế? Tao xem nào. Dễ chịu suиɠ sướиɠ, gel trơn tình thú, trải nghiệm tuyệt diệu… Đây thây! Mày bị ngốc à, ở đây viết là gel bôi trơn ——”
Tả Khoan: “…”
Vương Lộ An: “…”
Chương Nhàn Tịnh: “…”
Dụ Phồn: “…………”
Rầm. Vương Lộ An máy móc banh túi ra theo bản năng, ba cái đầu trên sô pha cùng chúi vào nhòm bên trong như hoa hướng dương.
Nhìn thấy bên trong túi đựng đựng đầy ắp bαo ƈαo sυ siêu mỏng, cỡ lớn, vị dâu tây được xếp gọn gàng.
“Cộc cộc”.
Lại có tiếng gõ cửa, giọng nói lanh lảnh của shipper cắt ngang sự lặng thinh chết chóc trong phòng.
“Xin chào, cơm hộp của bạn đến đây! Xin lỗi vì đã đến muộn, tôi không tìm được địa chỉ!”