Từ sau khi anh rời khỏi tiểu khu nhà Trịnh Quốc Tông, cái bụng càng ngày càng nặng, tới bây giờ, giống như trong bụng anh nhét hai quả dưa hấu vậy, nặng đến sắp gập cả lưng xuống.
Sau khi được nhắc nhở, lúc này Chiến Bắc Thiên mới nhớ ra chuyện Mộ Nhất Phàm còn đang mang em bé, không khỏi cúi đầu xuống, liền trông thấy quả thực bụng anh to hơn hẳn trước đây.
Trước đây còn có thể dùng quần áo che bụng, nhìn vào sẽ không đoán được ra, giờ có mặc quần áo rộng thùng thình cũng có thể nhìn thấy cái bụng ưỡn to của anh.
Chiến Bắc Thiên ngẩn cả người.
Cái bụng vậy mà lại to lên, liệu có phải sắp sinh rồi hay không.
Hắn kéo áo Mộ Nhất Phàm, sờ vào cái bụng tròn vo trắng như tuyết.
Cái bụng vô cùng tĩnh lặng, không giống như trước đây, chỉ cần hắn chạm vào, Kình Thiên Châu sẽ hoạt bát nhảy lên, dường như lúc này đây nó đang chìm sâu vào giấc ngủ.
Lúc này, Lục Lâm đi tới: “Lão đại, anh…”
Cậu trông thấy người bị Chiến Bắc Thiên đè vào tường, nhất thời, trợn to mắt: “Mộ Nhất Phàm! Mịa nó, Mộ Nhất Phàm, sao anh lại ở đây, chẳng lẽ anh lại muốn giở trò gì hại lão đại sao?”
Mộ Nhất Phàm tức giận trợn trắng mắt trừng Lục Lâm: “Ai thèm hại anh ta, anh ta không hại tôi là đã vô cùng may mắn rồi.”
Anh thấy Chiến Bắc Thiên vẫn không ngừng vuốt ve cái bụng mình, liền giơ tay lên đánh xuống: “Anh sờ đủ chưa? Có sờ nữa cũng không thể sinh em bé cho anh đâu.”
Chiến Bắc Thiên: “………”
Lục Lâm: “…………”
Cậu cũng rất tò mò, sao lão đại lại muốn sờ bụng Mộ Nhất Phàm.
Mộ Nhất Phàm vội kéo áo xuống, thấy bên kia Chiến Bắc Thiên không chống tay ngăn, lặng lẽ nhích chân phải, ngay lúc anh muốn chạy ra, lại bị Chiến Bắc Thiên túm lấy cổ áo.
“Lục Lâm, đi thôi.” Chiến Bắc Thiên thản nhiên nói.
Lục Lâm vội lấy lại tinh thần: “Vâng.”
Cậu vội gọi mấy người Ngô Tịnh Hằng.
Ngô Tịnh Hằng kêu mấy người Dung Nhan, đi về phía cầu thang thoát hiểm.
Hạ Tiểu Tiểu và Lưu San vội vã đi theo.
Dung Tuyết vừa nhếch nhác chật vật vừa kinh hãi, trông thấy mấy người Ngô Tịnh Hằng che chắn cho Dung Nhan, đôi mắt đỏ quạch lộ rõ vẻ đố kỵ điên cuồng, cắn răng, nhanh chóng đứng dậy theo sau lưng họ.
“Thượng úy Lục, cái người thiếu tướng dẫn theo kia là ai vậy?” Vu Hòa nhỏ giọng nói.
Lục Lâm hừ lạnh, mỉa mai mà nhếch môi lên: “Hắn ta là Mộ Nhất Phàm.”
Vu Hòa sửng sốt: “Mộ Nhất Phàm?”
“Là cái người trước đây làm nhiệm vụ, liên tục tìm cơ hội hại thiếu tướng ấy.” Ngô Tịnh Hằng nhắc nhở cậu ta.
“Hóa ra là hắn?” Vu Hòa hừ lạnh một tiếng: “Thảo nào lại sẵn lòng cứu cái cô gái ích kỷ, đố kỵ, cao ngạo kia, hóa ra là bởi cá mè một lứa.”
Lục Lâm liếc mắt nhìn bọn họ: “Mấy cậu nghe được chuyện này ở đâu?”
“Ở cơ sở dưới, bọn em đều truyền nhau mấy tin này.” Ngô Tịnh Hằng nói.
Lục Lâm cũng không có ý trách cứ, cười cười: “Phải rồi, mấy cậu đang bảo vệ ai vậy?”
Ngô Tịnh Hằng nhìn về phía Dung Nhan đi trước: “Chính là chị ấy.”
Lục Lâm đưa mắt nhìn Dung Nhan, đáy mắt lóe lên tia cười: “Trông xinh đáo để.”
Vu Hòa nhỏ giọng nói bên tai Lục Lâm: “Thượng úy Lục, có phải chị ấy là bạn gái của thiếu tướng không?”
Lục Lâm sửng sốt: “Mấy cậu nghe ai nói vậy?”
“Lần trước cũng không biết ai nói là thiếu tướng có bạn gái. Sau đó bọn em đoán không biết bạn gái thiếu tướng có phải Dung tiểu thư hay không. Nếu không thì sao lại muốn bọn em phí công tổn sức đi bảo vệ chị ấy chứ.”
Lục Lâm lắc đầu: “Không phải cô ấy đâu, sau này.. mấy cậu đừng nhắc tới chuyện này nữa.”
Nhỡ nhắc tới chuyện thương tâm của lão đại, tháng ngày sau này của họ lại phải sống trong đau khổ.
Mộ Nhất Phàm đi phía trước, bởi vì thang gác vắng vẻ, cho nên loáng thoáng nghe thấy tiếng mấy người Lục Lâm nói chuyện với nhau, nhất là năm chữ “Bạn gái của thiếu tướng” lọt vào tai vô cùng rõ ràng.
“Hóa ra anh tới đây là để tìm bạn gái.” Mộ Nhất Phàm rầu rĩ không vui nói.
Suýt chút nữa anh đã quên mất kết thúc của tiểu thuyết, cuối cùng Chiến Bắc Thiên và Dung Nhan sẽ ở bên nhau, thế nhưng, không hiểu tại sao, trong lòng anh đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Chiến Bắc Thiên thấy đột nhiên anh ỉu xìu, chân mày nhíu chặt lại, thản nhiên nói: “Tôi không có bạn gái.”
Hai mắt Mộ Nhất Phàm sáng lên: “Thật á?”
Chiến Bắc Thiên gật đầu.
Mộ Nhất Phàm cười nói: “Thế thì tốt rồi, nói như vậy, tôi vẫn còn có cơ hội theo đuổi Dung Nhan.”
Sắc mặt Chiến Bắc Thiên nhất thời rét lạnh, kéo anh bước nhanh xuống dưới.
Mộ Nhất Phàm bị hắn túm áo vốn đã khó chịu, còn phải vác theo cái bụng nặng trình trịch, càng đi càng khó chịu, vội rống lên: “Chậm một chút, chậm một chút, này, bụng tôi..”
Chiến Bắc Thiên quay đầu, thấy Mộ Nhất Phàm vừa chống nạnh, vừa ôm bụng, không khỏi buông cánh tay túm lấy cổ áo anh ra, thả chậm bước chân.
Nhìn bộ dạng anh vất vả xuống thang, bờ môi mỏng mím chặt lại, sau đó, hắn vươn tay ra đỡ lấy eo anh, giúp anh có chỗ để dựa vào.
Mộ Nhất Phàm nghiêng người đi, đỡ lấy tay vịn cầu thang, bước từng bước một xuống tầng dưới: “Chết tiệt, sao tôi có cảm giác như đang mang bầu ấy, cái bụng to đến mức cản tầm nhìn cầu thang.”
Chiến Bắc Thiên: “……….”
Đám Lục Lâm ở phía sau: “…………”
Bọn họ cũng cảm thấy trông Mộ Nhất Phàm cứ như đang mang bầu, hơn nữa, hình ảnh trước mặt khiến họ cứ có cảm giác như “Chồng tận tụy đỡ người vợ đang mang bầu đi xuống cầu thang” không bằng