– Trên người Đạo nhân này có yêu khí!
Thần Thứu Yêu Vương híp híp đôi mắt ưng, đưa lỗ tai hướng Giang Nam thấp giọng nói.
Trong nội tâm Giang Nam rùng mình:
– Đúng vậy, là yêu khí! Bất quá đạo nhân này che dấu vô cùng tốt, ngay cả ta cũng bị hắn dấu diếm! Hắn đã có thể biến hóa làm người, tự nhiên là đại yêu tu thành Thần Thông! Một đầu đại yêu sao có thể có hảo tâm như vậy, trợ giúp người Huyền Thiên Thánh tông săn giết yêu thú? Ở trong đó tất có chuyện ẩn!
Điền Cú đạo nhân kia nghe được lời nói của La Thanh, lộ ra một vẻ thất vọng, lập tức cười nói:
– Đã như vầy, chúng ta liền chờ một lát, nhìn xem đồng môn khác của các ngươi có thể chạy đến không. Đến lúc đó đạo nhân ta liền mang bọn ngươi tiến về Vạn Yêu Cốc, không phải ta khoe khoang, dùng tu vi thực lực của đạo nhân ta, một chiêu Thần Thông, liền có thể diệt sát hàng trăm hàng ngàn yêu thú, cho các ngươi nhặt cũng không kịp nhặt, đến lúc đó tự nhiên tất cả đều vui vẻ.
La Thanh đang muốn gật đầu, Giang Nam đột nhiên cười nói:
– La sư tỷ, ta và ngươi bắt được tài liệu đã đầy đủ rồi, làm gì chiếm tiện nghi của những người khác? Huống chi, ta còn cần ngươi dẫn đường, tiến về Thánh tông.
La Thanh có chút chần chờ, liếc nhìn Điền Cú đạo nhân kia, lại nhìn Việt Tú một chút, cắn răng nói:
– Tốt!
Điền Cú đạo nhân kia khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Giang Nam, bộ dáng hòa ái, ôn nhu nói:
– Thiếu niên, ngươi cũng biết ngươi bỏ qua bao nhiêu kỳ ngộ không?
Giang Nam bị hắn nhìn thẳng, chỉ cảm thấy ánh mắt của hắn làm cho người sởn hết cả gai ốc, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
– Tiền bối, cái kỳ ngộ này ta tự nhiên muốn bắt, tiếc rằng ta xác thực có chuyện quan trọng tại thân. La sư tỷ, chúng ta đi a.
Điền Cú đạo nhân thở dài nói:
– Ngươi phải đi, thật làm cho đạo nhân ta khó xử a…
Việt Tú nhịn không được nói:
– Điền Cú tiền bối, có người chó cắn Lã Động Tân, không biết nhân tâm tốt, không lĩnh hảo ý của ngươi, chúng ta cần gì phải ngăn trở?
Điền Cú đạo nhân không có trả lời, ánh mắt tiếp tục gắt gao nhìn thẳng Giang Nam, ôn nhu nói:
– Thiếu niên, ta tự hỏi che dấu vô cùng tốt, không có nửa phần sơ hở, ngươi là như thế nào nhìn ra được?
Bọn người La Thanh, Việt Tú nghe nói như thế, vẻ mặt mờ mịt:
– Cái gì là che dấu vô cùng tốt? Điền Cú tiền bối che dấu cái gì?
Hắn lời này lại để cho người không hiểu ra sao, bất quá Giang Nam lại nghe đã hiểu, trong nội tâm ám run sợ:
– Đầu đại yêu này lòng nghi ngờ cực nặng, rất thông minh, xem ra tu vi tuyệt đối không kém!
Điền Cú đạo nhân thấy hắn không đáp, tự nhủ:
– Dã Cẩu đạo nhân ta từ khi xuất đạo đến nay, ăn người không biết bao nhiêu, một ngày rốt cục khai mở Linh trí, hiểu được tu luyện. Rốt cục có một ngày, ta ăn hết một cường giả hương vị ngon, phát hiện trên người hắn có một môn tâm pháp, đọc qua thế mới biết, nguyên lai lúc trước ta tự mình lĩnh ngộ chút ít kia, hết thảy đều là cặn bã! Nhân loại vậy mà có thể khai phát ra tâm pháp thần diệu như thế, ăn tươi bọn họ thật là đáng tiếc…
Hắn liếm liếm bờ môi, lẩm bẩm nói:
– Sau khi đạt được tâm pháp của bọn hắn lại ăn tươi bọn hắn, như vậy lại không thể tiếc rồi.
Bọn người La Thanh, Việt Tú trừng to mắt, nghẹn họng nhìn trân trối nghe đạo nhân này tự nói chuyện, trong nội tâm không khỏi có cảm giác kinh hoàng. Việt Tú cười khanh khách hai tiếng, thanh âm run rẩy, nhõng nhẽo cười nói:
– Tiền bối, ngài nhất định là cùng chúng ta những vãn bối này nói giỡn đúng không…
Dã Cẩu đạo nhân mỉm cười, ánh mắt như trước rơi vào trên người Giang Nam, nói khẽ:
– Ta ý thức được điểm này, liền bắt đầu với loại hoạt động này, trời có mắt, rốt cục bị ta ăn hết một vị Thần Thông cao thủ, đạt được tâm pháp Thần Thông cấp của hắn. Không biết bao nhiêu người chết ở trong miệng của ta, nhưng bị người nhìn thấu vẫn là lần đầu.