Hai câu chất vấn liên tiếp của Đường Tuấn khiến sắc mặt của Lý Ngọc Mai càng thêm khó coi. Lời của Đường Tuấn đúng là không sai, lúc ấy cho dù anh có nói y thuật của mình còn tốt hơn cả Vương Tấn Lợi, e là cũng chỉ nhận lại càng nhiều lời cười nhạo mà thôi. Ngay cả Lý Ngọc Mai cũng không biết vì sao mình lại hỏi một câu vô lý như vậy.
“Hừ! Tóm lại là do anh không đúng! Nếu lúc đó anh kiên trì hơn chút nữa, nói không chừng tôi sẽ tin anh.” Lý Ngọc Mai cãi lý.
“Cố tình gây sự!” Đường Tuấn lạnh lùng nói.
Nói xong câu đó, Đường Tuấn lập tức xoay người rời khỏi Bảo Tế Minh, bỏ lại cô tiểu thư nhà họ Lý đang bừng bừng tức giận. Ninh Đình Trung cũng theo sát đằng sau anh.
“Cậu Vương, tên nhóc này đúng là không biết tốt xấu, cậu đã nói như vậy rồi, anh ta không những không biết ơn mà còn dám từ chối, cậu có muốn tôi tìm người dạy cho anh ta một bài học không?”
Trong mắt chú Đinh lộ ra vài phần hung ác khó lường.
Vương Tấn Lợi lắc đầu, nói: “Quên đi. Không bao lâu nữa sẽ diễn ra Đại hội Y thuật cổ truyền ở tỉnh Khánh Hòa. Sở dĩ tôi muốn mượn sức anh ta, một là vì để đến lúc đó nhà họ Vương có thể nắm chắc thêm vài phần thắng, thứ hai là để bớt đi một đối thủ. Nếu chí của anh ta không ở nơi này, vậy thì cũng không cần để ý tới anh ta nữa.”
“Cậu Vương, nói không chừng, y thuật của tên nhóc họ Đường này cũng chẳng ra gì? Nếu như cậu sử dụng Ngũ Long châm pháp, chưa chắc sẽ thua tên nhóc đó.” Chú Đinh nói.
Vương Tấn Lợi nghe vậy, lông mày hơi nhướng lên, một cỗ khí tức ngạo nghễ tản ra, nói: “Ngũ Long châm pháp chính là bí mật gia truyền của nhà họ Vương, làm sao có thể mang ra để ganh đua với người. Có điều chú nói cũng không sai, tuy rằng anh ta có một số kỹ năng trong châm cứu, nhưng nếu như tôi sử dụng Ngũ Long châm pháp, có lẽ cũng có thể ngang sức ngang tài với anh ta.”
Chú Đinh cũng có vẻ kiêu ngạo như vậy, dường như vô cùng tự hào về điều đó.