Thấy Dương gia không hề nhìn mấy nữ phục vụ, ngay cả nói chuyện cũng tích chữ như vàng, đối xử với người ngoài và với vợ thật sự là khác nhau một trời một vực, nữ phục vụ tưởng rằng có thể gần gũi Dương gia nhờ khuôn mặt xinh đẹp của mình, lại bị buộc phải xoay người lui ra.
Dù bản thân không muốn, nhưng vì tương lai cô ta nhất định phải cố gắng.
*****
Hình như Vương Tuyết Băng vẫn còn lưu luyến cảm giác bơi lội dưới nước, bơi thế nào cũng không thấy mệt.
Sau đó, chợt phát hiện những nữ phục vụ ở gần bể bơi và suối nước nóng ngoài trời đều đã đi đâu mất, cô liền ngoi lên, lau nước trên mặt, rồi ngoảnh lại nhìn về chỗ ngồi của Triệu Hàn Dương trước đó, sửng sốt phát hiện Triệu Hàn Dương cũng biến đi đâu mất.
Cô ngơ ngác, sau đó nhìn một vòng lớn quanh những chỗ khác cũng không thấy bóng dáng Mặc Cảnh Thâm đâu.
Vương Tuyết Băng lập tức vừa hoảng hốt, vừa hoảng sợ, kêu lên: ” Ông xã, anh đâu rồi? “
Cô vội bơi tới mép hồ, đang chuẩn bị leo lên bờ thì bỗng nhiên có ai đó đang lặn dưới nước ôm lấy eo cô kéo xuống.
Cô vô thức hét lên sợ hãi, kết quả vẫn còn chưa hét ra tiếng thì đã bị dìm xuống nước.
Không đầy một giây sau, cảm giác ngạt thở ập đến, cô vội vàng mở mắt ra, liền trông thấy Triệu Hàn Dương vốn ngồi trên bờ nãy giờ lại xuống hồ bơi lúc nào không biết, ôm lấy cô rồi hôn cô dưới nước, như thể biết cô ngạt thở mà giúp cô hô hấp.
Vương Tuyết Băng giật mình, rồi sau đó sửng sốt, đến khi cô hoàn hồn thì anh mới ôm cô trồi ra khỏi mặt nước.
Vừa ngoi lên khỏi mặt nước, Quý Noãn không khỏi trợn mát: “ Ưm… anh…”
Cô còn chưa dứt lời thì anh đã bê cô đến cạnh bể bơi, để cô dựa vào thành hồ, hôn sâu hơn.
Ngay lúc Vương Tuyết Băng từ từ thả lỏng người trong vòng tay anh, thậm chí vô thức ôm lẩy cổ anh dè dặt đáp lại, thì anh chợt dừng lại, nhìn dáng vẻ động tình và gương mặt ngây thơ muốn phối hợp của cô bằng đôi mắt thâm sâu, cười nhẹ một tiếng, trâm giọng nói: “ Biết anh nhìn em bơi cả ngày có cảm giác gì không? ”
Vương Tuyết Băng vẫn chưa thoát khỏi nụ hôn kia, mơ màng hồi lâu mới nửa tỉnh nửa mê đỏ mặt nhìn anh: “ Cảm giác gì?”
Anh câm tay cô đặt vào đũng quần mình.
Ồ, hình như là túp lều được anh giấu kỹ đây mà.
Ban đầu Vương Tuyết Băng không rõ anh định làm gì, tiếp đó thì trợn tròn mắt, hai má có chút ửng đỏ nhìn anh, nhưng vì cô vẫn đang giả ngốc mà nên cuối cùng sửng sốt nói: “ Anh lại bỏ cái gì trong quần vậy? Lần nào cũng không cho em nhìn! ”
Vì cô tò mò sờ soạng lung tung mà người đàn ông ban đầu chỉ định trêu cô lập tức rên khẽ, kéo tay cô ra khi vẫn đè cô vào thành hồ.
Vương Tuyết Băng nhìn anh chằm chằm: “ Đồ ích kỷ, có đồ tốt đều giấu trong người. ”
Anh thở dài: “ Bé ngoan, em muốn biết vậy sao? ”
Vương Tuyết Băng rất nghiêm túc gật đầu: “ Muốn chứ! ”
Hai giây sau, Vương Tuyết Băng liền đỏ mặt cuối đầu, xấu hổ chết đi được.
“ Tối nay sẽ nói cho em biết, nhé? ” Anh ôm cô, dù sao cũng ngồi nhịn cả ngày rồi, mấy ly cà phê đá cũng không thể làm dịu nỗi khổ chỉ có thể nhìn mà không thể ăn này.
Lúc này anh ôm cô vào lòng, như thể làm thế là có thể xoa dịu rất nhiều vậy.
Ôm hồi lâu, Triệu Hàn Dương lại hôn lên vành tai cô: “ Hôm nay em bơi cả ngày rồi, ngày mai anh sẽ dẫn em ra ngoài đi dạo một chút, muốn đi không? ”
“ Đi chứ, có ông xã đi theo mà thì chỗ nào em cũng đi.”
“ Được, anh đi với em.” Anh cưng chiều vuốt tóc cô.