– Hổ Viêm Phệ Linh trận!
“Uồm!”
Linh trận rực lửa bùng nổ hồng quang chói mắt, theo đó một tiếng hổ gầm dũng mãnh truyền ra.
Hổ Viêm Phệ Linh trận, là trận đồ mà ngay đêm trước khi Mục Trần trở về Bắc Linh viện đã nài nỉ xin xỏ Ôn Linh cấp cho hắn, uy lực bất phàm, bố trí ước chừng cần đến 17 linh ấn. Một tháng trước Mục Trần vẫn chưa đủ năng lực thực hiện, nhưng trải qua một tháng huấn luyện ma quỷ, chuyện đó không còn khó nữa.
Linh trận này nếu xét về uy lực, chắc chắn nằm trong ba loại mạnh nhất số linh trận mà Ôn Linh nắm giữ. Ngay cả cường giả Linh Luân cảnh hậu kỳ đối diện với nó, biện pháp tốt nhất chính là tránh đi cho lành.
Liễu Mộ Bạch nhìn chằm chằm linh trận đang gào thét tỏa ra linh lực bạo ngược kia, hai bàn tay nắm chặt, mồ hôi đầy đầu, ánh mắt càng lúc càng lạnh.
“Uồm!”
Linh trận rực rỡ càng lúc càng thêm cuồng mãnh, bất chợt hào quang đỏ rực như dung nham nóng chảy phun trào, hóa thành một con Viêm Hổ toàn thân tản mát hỏa diễm nóng rực.
Viêm Hổ vừa hiện, liền gầm lên dữ tợnm linh lực cuồng bạo cộng thêm ngọn lửa nóng cháy bao bọc, bắn thẳng lên không, vồ tới Liễu Mộ Bạch.
Thế công cuồng mãnh khiến cả cường giả Linh Luân cảnh hậu kỳ ở đây cũng cảm thấy kiêng dè.
Viêm Hổ gào thét mà đến, kình phong nóng cháy thổi bay không khí, một cái bóng lửa to lớn bao trùm Liễu Mộ Bạch, hai mắt nhìn thấy Viêm Hỏa càng ngày càng gần, khuôn mặt hắn trở nên lạnh hơn bao giờ hết.
– Bằng thủ đoạn thế này đã nghĩ rằng có thể thắng được ta sao?
Hắn thì thào tự nói, nhưng lại không có hành động gì, mặc kệ Viêm Hổ lao tới, như ngọn lửa độc ác đổ ập xuống, tỏa ra bốn phương.
– A…..
Đấu trường, mọi người nhìn thấy Liễu Mộ Bạch bị Viêm Hổ chụp lấy, bao phủ toàn thân, ai nấy đứng phắt dậy hô hoán. Người kia chỉ có thể cam chịu đòn thôi sao?
Liễu Kình Thiên nhìn cảnh tượng đó, không hề tỏ ra khẩn trương, khóe miệng nhếch lên trào phúng.
Mục Trần cũng đang gắt gao quan sát vị trí Viêm Hổ đang hoành hành ngang dọc, chân mày hơi nhíu, bất chợt cả ứng được gì đó, đột ngột bạo lui.
“Uỳnh!”
Một cỗ dao động linh lực kinh người từ giữa ngọn lửa bùng lên, mạnh mẽ xé tan ngọn lửa đang hoành hành tứ phương.
– Linh lực mạnh thật!
Biến cố bất ngờ khiến mọi người đều kinh ngạc nhìn qua, giữa ngọn lửa lúc nãy là một bóng người cường tráng được bọc trong linh lực hùng hậu chậm rãi thong thả bước ra.
– Đó là Liễu Mộ Bạch… linh lực này so với cường giả Linh Luân cảnh hậu kỳ còn manh hơn a!
Vài người cảm ứng được linh lực hùng hồn trong cơ thể hắn toát ra, cũng kinh nghi thốt lên.
– Ra cái tên Liễu Mộ Bạch kia cũng còn ẩn chiêu chưa xuất ra!
Tô Lăng, Đường Thiên Nhi và bạn bè đông viện nhìn thấy cảnh tượng đó cũng tái mặt. Linh Luân cảnh hậu kỳ? Liễu Mộ Bạch thật là thâm tàng bất lộ.
– Mục Trần, không phải chỉ có ngươi mới có sát chiêu.
Cảm nhận sức mạnh tràn ngập bao phủ cơ thể, ánh mắt lạnh lẽo như độc xà dán vào Mục Trần, nhe răng cười nói.
Mục Trần cũng nhìn lại Liễu Mộ Bạch. Kẻ đó không ngờ trong một tháng lại có đột phá, đạt tới thực lực Linh Luân cảnh hậu kỳ.
– Thế nhưng mà, ngươi không phải đang nghĩ Linh Luân cảnh hậu kỳ đã là cực hạn của ta chứ?
Liễu Mộ Bạch nhẹ nhàng cười, cười rất khoái trá, cặp mắt nhìn Mục Trần còn đặc biệt châm chọc, để xem bây giờ cái tên lính mới kia có thể vượt qua được chênh lệch này không?
– Tuy lâu lắm rồi không có cơ hội vận dụng, có lẽ ngươi cũng quên mất rằng, ta cũng là một người có Linh Mạch trong thân…
Liễu Mộ Bạch chậm rãi giang tay, mọi người đều thấy rõ trên người hắn từng đốm sáng rực lửa chậm rãi hiện lên, như rồng lửa tỏa ánh sáng chói lóa.
Khi những đốm sáng đó xuất hiện, dao động linh lực Linh Luân cảnh hậu kỳ của hắn lại càng mạnh mẽ dữ dội hơn, bùng phát tăng trưởng, cuối cùng dừng lại ở Linh Luân cảnh hậu kỳ đỉnh phong.
Lúc này hắn đã đạt tới cảnh giới Linh Luân cảnh cực hạn!
Trong đẳng cấp Linh Luân cảnh, còn ai có thể so đấu?
Đấu trường bất chợt lặng ngắt như tờ, linh lực đỏ rực bập bùng nhộn nhạo tỏa ra, uy áp dữ dội khiến khán giả cảm thấy áp bách khó chịu.
– Liễu Mộ Bạch không chỉ có thực lực Linh Luân cảnh hậu kỳ, còn có nhân cấp Linh Mạch, thực phiền toái a.
Đường Sơn chép miệng than vãn, hiện tại xem ra trong số cường giả Linh Luân cảnh hắn đã không còn đối thủ.
Mục Phong trong lòng cũng nặng như đeo chì. Tiểu tử Liễu gia kia thật không đơn giản, ngay cả linh trận cấp 1 do Mục Trần bố trí cũng không làm gì được hắn.
– Bây giờ ta không cho ngươi cơ hội giãy giụa nữa.
Liễu Mộ Bạch trừng trừng trợn mắt đe dọa Mục Trần, hai tay nắm chặt, vận chuyển linh lực cuồng mãnh ngưng tụ trong bàn tay, linh lực rực lửa như một mặt trời chói lọi hiện lên trong tay.
Cảm thụ được linh lực cường hãn trong tay Liễu Mộ Bạch, không ít người rét run, hắn định trực tiếp đánh chết Mục Trần ngay tại đây sao?
– Đại Nhật Phần Hải chưởng!
Liễu Mộ Bạch mạnh mẽ xông lên không trung, toàn thân được bọc trong một cái vòng lửa, trong tay là một mặt trời chói chang to chừng 1 trượng điên cuồng đánh xuống Mục Trần.
Mặt đất của sàn đấu chịu áp lực của linh lực cuồng nộ kia mà hơi lún xuống, mọi người đều kinh ngạc há mồm theo dõi thế công của Liễu Mộ Bạch.
Thực lực Linh Luân cảnh, có ai đủ sức tiếp một chiêu này?
Thắng bại sẽ phân định ngay lúc này sao?
Không ai chú ý, Mục Trần đã hít sâu một hơi, lại nhắm mắt lần nữa, lòng hoàn toàn tịnh như mặt hồ, Đại Phù Đồ quyết đột nhiên vận chuyển.
Trong khí hải, quang luân linh lực tản mát ra những luồng sáng mỏng nhỏ bén nhọn, dần dần ngưng tụ phía trên một tòa tháp chín tầng màu đen.
Cùng lúc đó, sâu trong cơ thể Mục Trần, tầng tầng lớp lớp những đốm đen thần bí xuất hiện, lóng lánh sắp xếp vào vị trí. Bên ngoài cơ thể Mục Trần, một hắc tháp dần dần thành hình.
Bất chợt mở mắt, mặt trời nóng rực từ trên cao bổ xuống lãnh liệt như đao phong sát phạt.
Ngươi có Linh Mạch, ta cũng có! Thậm chí, ta so với ngươi càng mạnh hơn!