“…Muốn.” Vùng vẫy nửa ngày trời, Hinh Niên mới thốt ra được một từ.
“Ký hợp đồng đi.” Cô đưa bản hợp đồng về phía cậu ta, sau đó đặt một cây bút trên đó.
Hinh Niên cũng không nề nà mà trực tiếp ký tên, không hề chú ý đến nội dung trong bản hợp đồng.
“Xong rồi.” Cậu ta ngại ngùng nhìn cô.
“Mai đến công ty Nhan Vọng, ăn mặc chỉnh tề một chút nếu không thì bãi đỗ xe cậu cũng đừng hòng vào.” Cô mỉm cười, thằng nhóc này thật dễ dãi, chắc là phải huấn luyện một chút.
“Vâng…” Hinh Niên hơi cúi đầu, nếu như cậu không ăn mặc như thế này thì cha mẹ và anh trai sẽ nhận ra, cậu sẽ không được tự do ca hát như bây giờ nữa.
Nhìn thấy Hinh Niên có nút thắt trong lòng, Vân Yến cũng không nói gì mà đi về, lựa chọn là của cậu ta. Không muốn làm thì cô tìm người khác.
“Bà chủ! Con được ký hợp đồng với công ty Nhan Vọng đó!” Hinh Niên ngây ngốc cười, không ngờ mình thật sự được nhận vào một công ty rồi.
Còn là cùng công ty với nữ thần nữa, vậy sẽ được gặp nữ thần hằng ngày rồi.
Bà chủ cười vui vẻ, không ngờ nhóc con cũng có ngày được tỏa sáng rồi. Nhất định bà sẽ giúp cậu, để cậu có thể bình yên mà làm một ngôi sao sáng.
________________
“Cậu nhắc lại cho tôi nghe.” Cố Tư Vũ gằn giọng đến nỗi trán nổi gân.
“Vâng… Bộ phim kia và cả chương trình thực tế hôm nọ đều đã bị Nhan Vọng chiếm hết ghế tham gia.” Thư ký sợ đến nỗi tay cũng run rẩy.
“Bà nó, Nhan Vọng lúc nào cũng là Nhan Vọng.” Hắn đá cái ghế gần mình, sau đó trút giận trên cái bàn làm việc.
Rầm…Rầm…Rầm
Thư ký nhắm tịt mắt, Cố tổng quá đáng sợ, hắn không dám mở mắt.
Bây giờ phòng làm việc của Cố Tư Vũ đã trở thành một bãi chiến trường, ghế gãy chân, giấy tờ bay lả tả, bàn làm việc cũng bị ngã sang một bên.
Cố Tư Vũ hít một hơi thật sâu, trong đôi mắt lóe lên vài tia tàn nhẫn, Nhan Vọng, hắn chắc chắn sẽ lật đổ.
Cứ tưởng chỉ là một công ty nhỏ không biết khiêm tốn là gì, ai ngờ lại là một con chó biết cắn người.
Đáng lẽ Cố Tư Vũ hắn nên diệt trừ nó trước khi nó hoành hành như bây giờ, bao nhiêu hạng mục, tiền bạc… của hắn đều bị chính cái công ty Nhan Vọng đó một tay cướp lấy hết.
Cố Tư Vũ nghĩ rằng người thành lập Nhan Vọng từng có thù oán với hắn.
Nhưng tốt nhất đừng để hắn biết được người đứng sau Nhan Vọng là ai, hắn có thể giận chó đánh mèo lên người thành lập nhưng người đứng đằng sau thì chắc chắn Cố Tư Vũ hắn sẽ khiến người đó rơi vào vực thẳm, không bao giờ ngóc đầu dậy được.
Hắn thề rằng sẽ làm Nhan Vọng tàn lụi. Cố Tư Vũ nhìn công ty đối diện công ty của mình, toàn thân lạnh lẽo vô cùng.
Nhạc Thư một tay gõ cửa, một tay khó khăn mà cầm hộp thức ăn.
“Vào đi.” Cố Tư Vũ giọng lành lạnh không chút cảm xúc.
“Tư Vũ, em có mang đồ ăn trưa cho anh… Anh bị sao thế này!” Nhạc Thư nhíu mày, đặt hộp thức ăn xuống sau đó đi đến gần hắn, nhẹ nhàng chạm vào bàn tay đầy máu.
Ánh mắt của Cố Tư Vũ dần dịu đi, cũng chỉ có Nhạc Thư là thật lòng muốn bên hắn, cũng chỉ có cô ta là thật lòng yêu hắn.
“Thư Thư, anh không sao.” Hắn bế người cô ta lên, bước vào phòng nghỉ.
“Nhưng là, anh đói rồi.” Giọng hắn khàn khàn, gợi cảm đến mê người.
Nhạc Thư vờ vùng vẫy, xấu hổ nói: “Đây là ban ngày đó, anh… anh vô sỉ! “
“Cũng chỉ vô sỉ với mình em, Thư Thư.” Cố Tư Vũ thì thầm vào tai cô ta.
Vân Yến ở tòa nhà đối diện, trên tay là ống nhòm loại cao cấp nhất ngắm nhìn quang cảnh trên bầu trời, cảnh nam nữ bạch bạch bạch vô tình lọt vào ống nhóm.
“Không kém rèm?” Cô giật khóe miệng, ngày mai sẽ có clip ba phút của nam nữ chính chăng.
“Ký chủ, lợi dụng cơ hội này mà tung clip lên internet khiến nam nữ chính mất hết thanh danh đi.” 000 nhiệt tình đề nghị.
“Bẩn mắt ta, không quay, không quay.” Vân Yến bĩu môi, làm dơ bẩn tâm hồn trong sáng của cô.
” Ha hả. ” Cô còn gì để trong sáng vậy, nói cho tôi nghe với.
“…” Cái gì cũng còn trong sáng hết.
“Mấy quyển sách hầu gái vẫn còn trên bàn.” 000 liệt khuôn mặt nói.
Vân Yến đưa mắt nhìn cuốn sách hầu gái và dây thừng, sau đó liền hừ một cái rồi tiếp tục ngắm cảnh.
Hiểu biết thêm là một việc tốt mà!