“Mẹ ơi, hai người các cậu thật sự là vợ chồng sắp cưới đấy hả? Từ lúc đính hôn cho tới giờ cũng một hai tháng rồi. Bây giờ cậu mới nghĩ rõ thì không nói làm gì, nói nữa ngày trời vậy mà hóa ra cậu không hề biết Cố Gia Huy có thích mình hay không à?”
“Có lẽ là thích?”
“Tớ bị cậu làm cho tức chết rồi đây này!”
Suýt chút nữa là Bạch Thư Hân tức tới hộc máu, vì sao cô ấy lại cảm giác hay người này đang đùa giỡn mình nhỉ.
Bạch Thư Hân khởi động xe một lần nữa rồi đưa Hứa Minh Tâm tới cửa biệt thự nhà họ Cố.
“Cậu mau xuống xe đi, tớ nhìn thấy cậu là lại tức, tớ còn muốn sống lâu một chút, chưa muốn chết sớm đâu!”
“Buổi tối tớ sẽ hỏi cho rõ ràng rồi nói cho cậu biết! Lần này tớ sẽ không lơ mơ nữa đâu.”
“Cũng đã lơ mơ tới lúc này rồi thì tớ còn có thể trông cậy vào cậu được gì nữa chứ? Cố lên, nếu cậu đã thích anh ta thì tớ sẽ chúc phúc cho hai người.”
Hứa Minh Tâm nhìn về phía về phía Bạch Thư Hân với sự cảm kích rồi quay người đi về phía biệt thự đèn đuốc sáng trưng kia.
Bạch Thư Hân thấy nhìn theo bóng lưng vui vẻ của Hứa Minh Tâm thì thở dài một hơi.
Không khó để nhận ra Hứa Minh Tâm đã thích Cố Gia Huy, chỉ mong rằng anh ta cũng thích Hứa Minh Tâm, có thể cho cô một cuộc sống hạnh phúc.
Nhưng mà, người bạn đời của mình đang ở đâu chứ?
Bạch Thư Hân thở dài một tiếng rồi im lặng một lúc lâu.
Cô lấy điện thoại ra rồi gọi cho một dãy số mà mình thuộc nằm lòng, chẳng cần lưu vào danh bạ.
Rất nhanh sau đó điện thoại đã được kết nối, đầu dây bên kia vang lên một giọng nói lạnh nhạt, có chút trầm thấp, lại xen lẫn một chút mỏi mệt.